“Xin chủ công hãy lấy đại cục làm trọng.”
Người hộ vệ trung thành của Hứa Phỉ đương n3hiên lấy lợi ích và an toàn của Hứa Phỉ làm điểm xuất phát
Trong mắt nhiều người thì2 vợ con chết cũng không sao, dù gì vẫn có thể tái hôn, chính là “còn núi xanh không lo thiếu0 củi đốt”!
Hộ vệ không muốn bỏ lại chủ mẫu và thiếu chủ, nhưng bọn họ lại càng không0 thể để Hứa Phỉ mạo hiểm
“Đại cục cái gì?” Hơi thở của Hứa Phỉ trở nên nặng nề, hai 3mắt phủ đầy tơ máu ghê người, như thể sắp từ khóe mắt bắn ra ngoài: “Con đường phía trước mịt mù, sau có truy binh đuổi theo, đây chính là cục diện chết chóc
Chết chẳng có gì đáng sợ! Ta không thể để Hứa Bùi chê cười được.” Tham vọng của Hứa Phỉ không lớn đến như vậy, ngược lại chí hướng của hắn ta còn khá đơn giản
Làm tốt vai trò gia chủ của Hứa thị, có thể tận hưởng thú vui cuộc đời mà không cần phải làm gì
Điểm quan trọng nhất..
Hứa Bùi nhất định phải chịu thua hắn ta! So đấu thế lực giữa hai người, hắn ta thua một bậc, điều này khiến hắn ta rất bực bội
Dù sao hắn ta không thể để vợ con rơi vào tay Hứa Bùi được, Hứa Bùi sẽ lấy đó để cười nhạo bản thân
Cười nhạo cái gì? Một người đàn ông vì muốn sống mà vứt bỏ vợ lớn vợ nhỏ và con cái mình, như vậy không phải rất mất mặt sao? Hứa Phỉ suy cho cùng vẫn là xuất thân sĩ tộc, hắn ta tham sống không phải giả, nhưng cũng tham danh, từ trong xương tủy không phải loại người không biết hổ thẹn.
Hộ vệ không thể lay chuyển được Hứa Phỉ liền thở dài, chỉ có thể đi tìm một lần nữa
Tuy nhiên, người xe đều tản mác hết rồi, làm gì có chuyện dễ tìm được như vậy? Hứa Phỉ còn chưa tìm được người thì truy binh đã đón đầu ngăn lại
Quân địch gặp nhau ánh mắt điên cuồng, không phí lời vô ích liền hành động! Đối với truy binh, Hứa Phỉ không chỉ là chủ công phía kẻ thù, hắn ta còn là chiến công di động để tăng thêm công trạng.
Mặt hàng này giá cao hơn đầu người, thực sự rất đắt đỏ
Hứa Phỉ bên này vừa đánh vừa lui, vất vả lắm mới phá được vòng vây thoát ra ngoài, đập tan làn sóng truy binh
Thời gian trận chiến lần này đã kéo dài, truy binh lại đang lục tục đuổi tới, hắn ta căn bản không có thời gian tìm người, ngay cả phương hướng cũng không rõ chỉ có thể mệt mỏi chạy trối chết.
Cuối cùng hắn ta bị ép vào một nông trang nghèo nàn chỉ vẻn vẹn khoảng chục hộ gia đình, hộ vệ bên cạnh còn lại hai người
Ba người chỉ có thể trốn vào trong viện của một gia đình nông dân
Hộ nông dân này được xem là khá giàu có ở trong thôn, quanh sân xây một bức tường đá, quét lớp bùn vàng, không giống như các hộ nông dân khác chỉ có hàng rào
Dân chúng trong thôn nghe nói có đánh nhau nên đã sớm chạy thoát
Hứa Phỉ bị thương nhẹ nhất, chỉ bị chém hai nhát đao, hộ vệ liều chết phá vòng vây cho hắn ta bị thương rất nặng, máu tươi chảy khắp người
Một người tiến vào nhà của nông dân, lúc sau đem ra một bộ xiêm y của nam giới, hai tay cầm xiêm y và nói: “Chủ công, mời ngài thay cái này..
Thuộc hạ sẽ thay đồ của ngài, đánh lạc hướng truy binh
Ngài..
ngài nhân cơ hội trà trộn vào đám người tị nạn, cố gắng vẫn còn có cơ hội sống sót.”
Hứa Phỉ nhìn hộ vệ, ánh mắt lộ ra vẻ bị thương.
Hắn ta đáp: “Thôi, các ngươi đi đi!” “Chủ công!”
Hai người không dám tin vào tai mình, sao lại bảo bọn họ đi đi? Truy binh đang ùn ùn kéo đến, không biết lúc nào thì đuổi đến chỗ bọn họ
Lại thêm một lớp người nữa, ba người ai cũng biết không thể sống nổi
“Ý ta đã quyết.” Hứa Phỉ thở gấp, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Phía trước không có đường sống, phía sau không còn đường lui
Trời đã muốn tuyệt ta, làm sao phản lại mệnh trời được? Ta xuất thân Húa thị, sinh ra cao quý, tự có cốt khí
Nếu muốn ta giả thành dân tị nạn, ăn xin sống tạm bợ qua ngày, những năm tháng cuối đời thoi thóp ngắc ngoải, vậy chi bằng cứ dứt khoát chịu chết còn hơn! Dù sao cũng minh bạch! Ta muốn để Hứa Bùi biết rằng, về điểm này ta tuyệt đối sẽ không thua gã!”
Hứa Phỉ cắn răng nói ra vài chữ
“Ta sẽ ở suối vàng đợi gã!” Hứa Bùi chém tận giết tuyệt với hắn ta, hắn ta muốn xem người này có thể có kết cục tốt đẹp hay không! Hai hộ vệ nhìn nhau, thấy viền mắt đối phương đều ngập tràn lệ nóng
Không còn cách nào khác, bọn họ hành lễ với Hứa Phỉ rồi rời khỏi viện, trước khi rời đi còn đóng cửa sân lại
Hứa Phỉ nhìn cây xanh trong sân, khóe môi nhếch lên vẻ bất lực
Thật trùng hợp..
Chỗ thắt cổ cũng đã được chuẩn bị tốt
Hứa Phỉ lấy ghế gỗ, cởi bỏ dải lụa bên hông, treo lên cành cây quấn xung quanh hai vòng.
Chịu chết cần phải có dũng khí vô cùng lớn, nhưng Hứa Phỉ lại cảm thấy cõi lòng bình thản
Hắn ta vươn cổ, đạp ghế ra...
Lời chia hai nơi.
Thể thiếp Hứa Phỉ và hắn ta lạc nhau, không biết có chỉ dẫn sâu xa hay còn có gì khác, xe ngựa của nữ quyền và con cái cách đó không xa đã nhanh chóng tụ họp với