Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biể3n này!
Sau khi Khương Bồ2ng Cơ viết xong, cô lùi về sau m0ột bước để thưởng thức chữ của m0ình.
Cô còn chưa kịp vui3 vẻ thì đám khán giả không sợ bị cô cho ăn hành đã bắt đầu làm trò rồi.
[Lang Ẩn Thiên]: Lập cho các người một flag trứ danh – Thiên hạ bảy nước, ta muốn chín mươi chín*.
* Đây là câu nói của Hàn Phi trong phim Tần Thời Minh Nguyệt: Thiên Hành Cửu Ca. Tần Thời Minh Nguyệt, tên tiếng Anh là Qin"s Moon là một loạt phim hoạt hình CG Trung Hoa. Kịch bản phim dựa trên tiểu thuyết cùng tên của một tác giả người Đài Loan là Ôn Thế Nhân.
Một dòng bình luận màu xanh lam được gửi đi, theo sát sau đó chính là những bình luận tương tự màu đỏ.
Khán giả hai vị diện ngơ ngác nhìn nhau, thì ra bọn họ không chỉ có văn hóa gần giống nhau mà ngay cả anime cũng na ná nốt.
[Mộc Hi Ninh]: Streamer, có muốn cân nhắc đổi câu khác không? Người từng nói câu này đã chết trong địa lao nước Tần rồi đó.
[Tinh Uyên Miêu Miêu]: #Ngoáy mũi, tôi thấy không cần thiết phải đổi đâu. Hàn công tử muốn chín mươi chín phần của bảy nước, nhưng Thủy Hoàng đại nhân thì muốn một trăm. Nếu là flag thật thì Streamer nên lấy Thủy Hoàng làm gương, cuối cùng thống nhất thiên hạ. Tôi vẫn muốn nói một câu, Hàn công tử, cậu chết thật thảm!
Đám quần chúng ăn dưa thích nhất là biến chỗ livestream thành nơi giao lưu tám chuyện, dường như lời gì cũng có thể nói được.
Sau một đống các thể loại chọt qua chọt lại hầm bà lằng của bọn họ, chủ đề đã từ “Streamer lập một flag” đến “Nam chính trong anime liệu có chết không”.
Qua nhiều năm chung sống, Khương Bồng Cơ đã hiểu rõ sự “lợi hại” của đám người này, cô dứt khoát coi những bình luận đó như không khí.
Khi cô viết không hề tránh né Kỳ Quan Nhượng, nên Kỳ Quan Nhượng có thể nhìn thấy trong thư viết gì.
Mặc dù anh ta biết dã tâm của Khương Bồng Cơ, nhưng bỗng nhiên bị chín chữ này đập vào mặt một cách đầy phách lối và tự tin vẫn khiến anh ta hơi giật mình.
“Chủ công...”
Một cảm xúc không tên dâng lên, Kỳ Quan Nhượng cảm thấy như có gì đó đang chặn ở cổ họng, khiến anh ta không thốt lên nổi những chữ dư thừa.
“Sao thế? Kinh ngạc đến mức nói không lên lời à?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Hay là thấy ta quá không coi ai ra gì, lòng cao hơn trời rồi?”
Kỳ Quan Nhượng tỉnh táo lại, anh ta cũng không vội giải thích.
Đúng như Khương Bồng Cơ biết Kỳ Quan Nhượng hiểu mình, Kỳ Quan Nhượng cũng biết Khương Bồng Cơ hiểu mình, cô sẽ không dễ dàng hiểu nhầm anh ta rồi nổi giận.
“Có kinh ngạc, nhưng khi cảm xúc kinh ngạc này qua đi… Ngược lại, Nhượng lại có cảm giác... quả nhiên là vậy.” Kỳ Quan Nhượng nhíu chặt chân mày, bỗng chốc sửa lại: “Không... vẫn không đủ, dường như lòng chủ công không chỉ suy nghĩ tới thiên hạ, phía sau vẫn còn lĩnh vực rộng lớn hơn.”
“Trời đất mênh mông, vũ trụ vô biên... cái gọi là chín châu bốn biển có lẽ chỉ là giọt nước trong biển cả thôi.” Ánh mắt của Khương Bồng Cơ mang theo ý cười, biểu cảm mang đầy ý tứ sâu xa: “Nhảy ra khỏi hàng rào này, nói không chừng thật sự có thể tìm thấy thế giới đó. Nếu có một ngày như vậy, ta thật sự muốn đi xem xem.”
Kỳ Quan Nhượng thấy cô càng nói càng sâu xa khó hiểu, anh ta chủ động thay đổi chủ đề.
Không thể trách sự ngạc nhiên của anh ta, vì từ xưa đến nay, biết bao nhiêu đế vương đã mê muội luyện đan trường sinh, ngóng trông về thế giới vô biên trong truyền thuyết?
Sự thật đã chứng minh, không kẻ nào trong bọn họ có thể trường sinh bất lão, ngược lại còn chết sớm hơn bất kỳ ai.
Kỳ Quan Nhượng cũng không muốn đầu óc chủ công nhà mình lạc đường, ngốc nghếch đi vào lối mòn của bậc tiền nhân.
Khương Bồng Cơ phát giác ra ý đồ của anh ta, cô không nhịn được mà bật cười.
Cô đặt bút trong tay xuống, lấy lư hong khô nét mực, rồi lại gấp kĩ phong thư, đặt vào bì thư, sai người đưa cho người đưa tin mà Hứa Bùi phái tới.
“Nếu như Hứa Bùi nhận được phong thư này, có lẽ hắn ta sẽ nổi trận lôi đình, tức giận đến mức ăn cũng không trôi.”
Đáy mắt Khương Bồng Cơ tăng thêm chút ranh mãnh.
Nội dung thư trả lời vừa là ước muốn ngang tàng trong lòng cô, đồng thời cũng là thủ đoạn mà cô cố ý chọc giận Hứa Bùi.
Người ta trông mong, phái người đưa tin tới, có ý đồ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết chiến tranh, hai nhà trở thành đồng minh mạnh nhất của nhau, cùng chinh phạt thiên hạ.
Kết quả là cô chẳng nói nhiều lời đã quăng cho người ta cái tát.
Chư hầu đều cần thể diện, hành động đánh vào mặt lần này của Khương Bồng Cơ quả thật là không đúng mực.
Kẻ có sức chịu đựng nhỏ một chút xem, còn không bị cô chọc cho tức gần chết à?
Kỳ Quan Nhượng không nhịn được mà cười, bỗng dưng anh ta có chút thông cảm với Hứa Bùi.
Gặp phải một đối thủ như vậy, nói không chừng kiếp trước vốn đã có thù rồi.
“Chủ công thích là được rồi.”
Ngữ điệu của Kỳ Quan Nhượng nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ và buồn cười không hề che giấu.
Khi cô phái người đưa phong thư tới tay người đưa tin thì Vệ Từ đang ở ngoài trướng cầu kiến.
“Tử Hiếu đúng là còn đúng giờ hơn bóng mặt trời.” Kỳ Quan Nhượng nhẩm tính ước chừng thời gian, anh ta đứng dậy cười nói: “Nhượng xin cáo lui trước.”
Anh ta rất biết quan sát tình hình mà làm việc, thức thời nhường không gian cho hai người.
Vệ Từ nghiêng người, đưa mắt nhìn Kỳ Quan