Dù là thời thịnh thế hay loạn thế thì nhân tài vẫn là lực lượng nòng cốt c3ho sự phát triển của mỗi thế lực.
Các mưu sĩ và võ tướng của Khươ2ng Bồng Cơ toàn là lừa về, Hoàng Tung thì dựa vào họ ngoại Nguyên thị cùn0g với mạng lưới quan hệ rộng rãi của Phong Giác, Hứa Bùi tất nhiên cũng k0hông ngoại lệ.
So với kết cấu nhân tài không đồng đều bên Khương 3Bồng Cơ và Hoàng Tung thì nguồn gốc nhân tài bên Hứa Bùi tương đối đồng nhất. Trong số chúng thần, ngoài số ít người phụ thuộc vào Hứa thị ra, thì những người khác đều là các danh sĩ rất có tiếng tăm ở các vùng khác, chỉ có rất ít người xuất thân hàn môn.
Mà kể cả là có thì cũng hơn một nửa là bị ghẻ lạnh rồi.
Dù là văn sĩ hay võ tướng, muốn được Hứa Bùi trọng dụng, thì ngoài tài hoa ra còn cần phải có gia thế. Điểm này chỉ trừ một số rất ít, còn lại hầu như tất cả mọi người - bao gồm cả bản thân Hứa Bùi - đều cảm thấy hết sức bình thường.
Đừng thấy Hứa Bùi trọng dụng thế gia coi nhẹ hàn môn, danh tiếng về đối ngoại của hắn ta còn tốt đẹp hơn Khương Bồng Cơ nhiều ấy. Để làm đẹp danh tiếng, hắn ta chăm chỉ đi thăm hỏi danh sĩ các vùng, bày đủ các kiểu hạ mình để cầu hiền tài. Danh tiếng vang đi, ai ai cũng nói hắn ta tốt đẹp, vậy thì những chuyện còn lại dễ giải quyết rồi.
Như một bông hoa tươi đang nở rộ, toả ra hương thơm thu hút những chú ong đến kiếm tìm mật hoa. Danh sĩ quy thuận, nhân tài chủ động tới.
Sau một hồi chọn lựa, quan văn nòng cốt của Hứa Bùi cơ bản đã được định hình.
Hứa Bùi là một người khá kén chọn, có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Đa số các văn thần đều xuất thân cao quý, các võ tướng cũng không thể toàn là mãng phu cao lớn thô kệch được đúng không?
Vậy nên, các võ tướng cốt cán của Hứa Bùi cũng đều là đội ngũ minh tinh, hào hoa vô đối cả. Ví như Tạ Tắc đây, xuất thân từ Tạ thị Huyên Nịnh, về mặt gia thế có thể áp đảo hết đám võ tướng mưu thần, gần như có thể so bì được với cả chủ công Hứa Bùi. Nếu như trở về hai mươi năm trước - thời kỳ hưng thịnh của Tạ thị Huyên Nịnh, e là Hứa Bùi còn thấp hơn hắn một cái đầu.
Dù xét trên phương diện nào thì Hứa Bùi cũng là một người biết làm ăn.
Đương nhiên, biết làm ăn không có nghĩa là chắc chắn sẽ thành công. Cầm lá bài tốt nhất mà lại đánh ra một ván bài nát nhất, cũng không phải không có khả năng.
“Quân sư không ăn sao? Có phải thức ăn của quân doanh sơ sài quá?”
Tạ Tắc nhai rau khô với cơm, một lát đã ăn hết hai bát to, động tác lưu loát nhanh gọn, đĩa thức ăn còn sạch hơn cả mặt hắn. Ăn gần no căng rồi hắn mới dừng đũa. Thấy Hàn Úc có vẻ nặng nề nhiều tâm sự, chẳng buồn ăn, hắn liền hỏi han một câu.
Hàn Úc hoàn hồn, biểu cảm hơi ngượng ngùng: “Không phải, Úc lo chuyện khác, nhất thời nghĩ ngợi đến mê mẩn.” Anh ta nhấc đũa ăn vài miếng, hạt cơm sượng sượng vẫn chưa chín, món rau khô lạnh ngắt khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Hàn Úc liếc mắt nhìn khay thức ăn của Tạ Tắc, trống không, chỉ còn sót lại một bát canh suông lều phều vài miếng trứng.
Đồ ăn của hai người đều giống nhau. Hàn Úc ăn chẳng ngon miệng, Tạ Tắc thì lại ăn khá vui vẻ.
“Tạ Hiệu úy không câu nệ, thật khiến Úc hổ thẹn.” Hàn Úc gần như phải ép mình ăn hết chỗ thức ăn ấy, mà càng như vậy anh ta lại càng thấy phục Tạ Tắc.
Tạ Tắc cũng không hề ngốc, gần như hiểu ngay lập tức. Hắn cười nói: “Tắc quen rồi, trong quân đội thức ăn thế này đã là không tồi.”
Tạ Tắc xuất thân cao quý, nhưng truyền thống của Tạ thị là võ, đương nhiên sẽ không giống các thế gia khác. Trong môi trường tôn sùng Nho gia mà con cháu Tạ thị đa phần đều là Binh gia, sách vở học tập cũng hơn nửa là sách có liên quan đến binh pháp. Đến nay thiên hạ đại loạn, Tạ Tắc được bạn tốt giới thiệu tới đầu quân dưới trướng Hứa Bùi, tuổi còn trẻ mà đã là võ tướng đứng đầu dưới trướng Hứa Bùi rồi.
“Vừa rồi quân sư phát sầu vì chuyện gì vậy?” Tạ Tắc hỏi. “Nếu quân sư không chê xin cứ nói ra, Tắc cùng người xem xét tường tận.”
“Chuyện này có liên quan tới Tạ Hiệu úy.” Hàn Úc nói: “Liễu Hi mang quân xuống miền Nam, nhắm thẳng vào quận Chiết, quận Hỗ. Tình hình hết sức căng thẳng, có lẽ không thể tránh khỏi đại chiến. Theo như Úc thấy, chỉ dựa vào thế lực của một mình chủ công, e là khó có thể chặn được mũi nhọn của Liễu Hi. Nhân sĩ dưới trướng chủ công thì lại coi thường Liễu Hi. Với tâm thế như vậy, e rằng sẽ phải chịu thiệt lớn. Úc nghĩ... Có lẽ có thể tìm đồng minh, liên kết lại giam chân Liễu Hi.”
Khương Bồng Cơ dùng kế hợp tung liên hoành để phá giải cục diện bế tắc, Hàn Úc đương nhiên cũng có thể dùng cách tương tự để khiến cô tắt điện. Hai đánh một chắc chắn phải hơn một đánh một.
Tạ Tắc trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Quân sư muốn liên minh với Hoàng Tung?”
Chư hầu xung