Thấy Tần Cung không hiểu, Dương Tư không nhịn được, phải bồi dưỡng kiến th3ức căn bản về tập đoàn Hoàn Châu cho hắn, tránh sau này hắn trở thành trò2 cười.
“Sao lại không? Cái gọi là tinh binh, không chỉ nằm ở binh0 khí lợi hại mà còn phải có binh lính tinh nhuệ.” Dương Tư nói: “Những qu0ân sĩ tinh nhuệ này, không chỉ cơ thể phải cường tráng, anh dũng thiện ch3iến, còn cần phải kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh. Làm được hai điểm này, thì mới có thể gọi là tinh nhuệ.”
Dương Tư giảng giải kỹ thuật huấn luyện binh sĩ của tập đoàn Hoàn Châu cho Tần Cung nghe.
Cơ thể cường tráng, anh dũng thiện chiến, đó là khả năng chiến đấu. Kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, đó là kỷ luật.
Muốn có được khả năng chiến đấu không khó, một chữ thôi…
Luyện!
Liều mạng luyện tập!
Kế hoạch huấn luyện cho quân đội do Khương Bồng Cơ đưa ra vẫn luôn được sử dụng liên tục cho đến bây giờ.
Lựa chọn hai mùa có thời tiết khắc nghiệt nhất để luyện binh là mùa đông và mùa hè. Bất luận là giữa hè nóng nực hay tháng Chạp lạnh giá, chỉ cần không phải bị bệnh dậy không nổi thì dù cho bò cũng phải bò dậy luyện tập. Sau khi có thành quả nhất định, Khương Bồng Cơ sẽ tổ chức diễn tập, chương trình diễn tập bao gồm tác chiến trong đủ mọi hoàn cảnh.
Dương Tư liếc nhìn đám binh sĩ đang nghỉ giải lao, nói một cách lãnh đạm: “Đừng nói quân lương chỉ còn lại một hai ngày, dù cho hết đạn dược và lương thảo bảy tám ngày, ăn cỏ dại, vỏ cây cũng phải đánh. Diễn tập cũng giống như đánh trận thật, lúc đó không ai đào ngũ thì bây giờ càng không có ai dám vi phạm.”
Tần Cung nghe đến ngớ người nhưng trong lòng lại rất muốn thử.
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ có thể luyện binh như vậy, cái gọi là diễn tập không ngờ lại là đánh bằng sức thật, đạn thật chứ không phải làm ra vẻ để thị uy.
“Nhưng… dùng phương thức nghiêm khắc như vậy, sao lại không có ai đào ngũ chứ?”
Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng thông qua vài ba câu của Dương Tư, Tần Cung có thể tưởng tượng ra được sự nghiêm ngặt và tàn khốc của việc luyện binh.
Quân vương bạo chính còn bị dân làm phản, nhưng những binh sĩ này thì lại không có ai phản kháng hay bất mãn?
Tần Cung bị thu hút sự chú ý bởi những lời lẽ của Dương Tư mà nhất thời quên mất nỗi lo trước mắt.
Dương Tư cười.
“Cứng quá thì gãy, mềm quá dễ cong. Luyện binh cũng y như vậy, vừa mềm dẻo, vừa cứng rắn mới là đạo lý đúng đắn.”
Tinh nhuệ không phải đâm đầu khổ luyện là được, không chỉ cần có phương thức luyện binh cứng rắn mà còn cần chính sách mềm dẻo và ôn hòa.
Quân sĩ cũng là người, bọn họ không thể ai ai cũng trung thành, càng không thể hy vọng bọn họ lấy tình yêu làm động lực, tự giác ra sức vì Khương Bồng Cơ.
Dương Tư chỉ vào các binh sĩ và nói: “Đối với bọn họ mà nói, cái giá phải trả cho việc đào ngũ hoặc sa sút tinh thần chiến đấu đắt hơn rất nhiều so với việc tử trận.”
Tần Cung trợn trừng mắt.
Rốt cuộc đó là thủ đoạn gì?
Dương Tư đưa hai ngón tay ra và nói: “Một là kỷ luật, hai là phúc lợi.”
Lúc xây dựng quân đội Khương Bồng Cơ đã từng cân nhắc vấn đề kỷ luật trong quân ngũ. Thậm chí, cô đã đặt kỷ luật lên vị trí quan trọng hàng đầu, thiết lập quân quy nghiêm khắc.
Các binh sĩ đều có xuất thân bần hàn, gần như không ai biết chữ, nói chuyện quy định, kỷ luật với bọn họ thì vô cùng phiền phức.
Khương Bồng Cơ dùng phương pháp bạo lực để tẩy não. Dù là tháng Chạp lạnh giá, hay mùa hè nóng nực, mỗi ngày ba lần, sáng, trưa, chiều đều hô hào quân quy với kỷ luật.
Từ khi “Hán ngữ tân vần” được phổ biến rộng rãi, không chỉ người dân được yêu cầu học đánh vần, mà binh sĩ trong quân doanh cũng phải học.
Họ không chỉ phải hoàn thành chương trình huấn luyện bình thường theo quy định mà còn phải theo “chính ủy” để đọc sách, xóa mù chữ.
Chính ủy là chức vụ do chủ công nhà mình đặt ra, hưởng chế độ đãi ngộ như bách phu trưởng, công việc của chức vụ này là hướng dẫn giáo dục tư tưởng cho các binh sĩ.
Sách vỡ lòng không phải là giáo trình của học viện Kim Lân mà là thứ vô cùng quen thuộc với các binh sĩ, họ gần như có thể đọc ngược một cách lưu loát – quân quy.
Giáo dục tẩy não vẫn chưa đủ, Khương Bồng Cơ còn đem quân quy, kỷ luật, phúc lợi cho gia đình người có công và phúc lợi cho quân nhân xuất ngũ móc nối với nhau. Chiêu này quả thật là cực kỳ thâm hiểm.
Một khi binh lính vi phạm kỷ luật, sẽ bị ghi thẳng vào hồ sơ.
Điều này không chỉ ảnh hưởng đến lương bổng và cơ hội thăng tiến trong tương lai của cá nhân họ mà còn ảnh hưởng đến phúc lợi khi xuất ngũ, hoặc là phúc lợi gia đình nhận được sau khi tử trận.
Từ khi thư viện Kim Lân được thành lập, hai loại phúc lợi này còn bao gồm cả tư cách đến lớp của thế hệ sau.
Quy định này quá ghê gớm.
Dưới biện pháp vừa cứng rắn vừa mềm mỏng như vậy, binh sĩ nào dám trốn?
Vì vợ con, bọn họ thà đói chết, đánh trận chết cũng không dám vi phạm kỷ luật mà đi đào ngũ.
Tần Cung kinh ngạc đến há hốc mồm, trên mặt hiện lên một câu hỏi lớn…
Chơi vậy cũng được sao?
Dương Tư vỗ vai hắn.
Tần Cung vẫn còn non trẻ quá, bây