“Tạ Hiệu úy, thu quân thôi.”
Hàn Úc không chút do dự, thậm chí còn chấp nhận3 từ bỏ miếng thịt đã dâng đến tận miệng, miễn cưỡng thả Dương Tư đi.
Tạ Tắc2 đang chỉ huy thuộc hạ chém giết quân địch, đột nhiên phải nhận mệnh lệnh như vậy, 0tâm trạng hụt hẫng như rơi từ vách núi xuống, suýt chút nữa thì hộc máu.
Ph0ó tướng kích động đến nỗi hai mắt đỏ au, buột mồm nói: “Quân sư hồ đồ quá!”
Tạ Tắc nghiến chặt răng, lựa chọn tuân theo phán đoán của Hàn Úc, hạ lệnh lui quân.
“Quân sư làm như vậy nhất định là có lý do riêng của ngài. Ngươi cứ tuân theo là được.” Gương mặt Tạ Tắc trở nên căng cứng, đôi mắt nhuốm máu vì chém giết kẻ thù. “Cho dù trong lòng có bất mãn như thế nào nhưng quân lệnh như núi, sao có thể chất vấn ngay lúc lâm trận được? Không cần nhiều lời, lập tức rút lui.”
Phó tướng tức giận đến suýt hộc máu.
Chức vị quân sư này mặc dù có quyền giám sát quân đội nhưng nói thẳng ra cũng chỉ là cấp dưới của tướng quân, chủ yếu là tham mưu, đưa ra mưu sách chiến lược.
Quân sư dưới trướng của những chư hầu khác nhau cũng khác nhau. Một số người là tham mưu, không nắm binh quyền. Một số người có thể nắm một phần binh quyền trong tay. Một số khác lại có quyền chỉ huy quân sự và thống lĩnh xây dựng toàn quân. Hàn Úc không phải quân sư thông thường, nhưng Hứa Bùi cũng không hoàn toàn giao hết quyền lực để anh ta trở thành quân sư tướng quân.
Nói tóm lại, kẻ làm chủ soái là Tạ Tắc không cần phải răm rắp nghe theo Hàn Úc.
Người anh em, hãy có chính kiến của mình được không?
Tạ Tắc làm phó tướng tức muốn chết, nhưng phó tướng cũng không dám kháng lệnh, chỉ có thể chấp nhận lui quân.
Lúc rút quân, hắn mới phát hiện, đội quân phía sau dường như đã bị địch đánh cho tan tác, trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình.
Rốt cuộc số lượng quân địch đánh úp có bao nhiêu người?
Mười nghìn hay là hai mươi nghìn?
Thực tế, Khương Bồng Cơ chỉ dẫn theo ba nghìn quân tiếp viện, bảy nghìn còn lại vẫn đang trên đường, cần nửa khắc nữa mới tới nơi.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng xác người chồng chất, đá tảng, tên bắn và dầu nóng lẫn lộn khắp hẻm núi Cô Tư, cơn giận của cô đã lên tới đỉnh điểm.
“Chủ công, xác người trong hẻm núi chưa đến mười nghìn, trong số đó có rất nhiều thi thể vẫn mang hơi ấm, có thể thấy chiến sự tàn khốc mới xảy ra cách đây không lâu.” Mặt Khương Lộng Cầm vô cùng nghiêm túc, nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng không mang nhiều cảm xúc nói: “Xin chủ công hãy cho mạt tướng dẫn quân đuổi theo.”
Khương Bồng Cơ cười nhạt một tiếng, nói: “Không cần, để ta.”
Sau đó cô dẫn theo ba nghìn người đi trước, sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhưng điều khiến người ta khó xử là, ba nghìn binh mã không theo kịp được tốc độ nhanh như tên bắn của Tiểu Bạch, dần dần bị Tiểu Bạch bỏ xa hàng trăm trượng.
Cô chẳng thèm để ý đến tiền quân hậu quân của kẻ địch, chỉ cần nhìn thấy địch là giết, không hề nương tay.
Sắc mặt của Khương Bồng Cơ u ám chưa từng thấy, đao Trảm Thần không có lúc nào ngừng, lưỡi đao vung lên đoạt lấy vô số mạng người.
“Choang!”
Chỉ nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề, hậu quân của địch lập tức phản ứng, dùng đao và khiên chống đỡ.
Mỗi khi cổ tay của Khương Bồng Cơ dùng lực, mấy tấm khiên đồng mặt hổ liền bị đao Trảm Thần chém cho đứt đôi, lưỡi đao sắc lẹm và nhanh gọn.
Tiểu Bạch giơ cao chân, mạnh mẽ xông lên đạp chết lính mang khiên của địch.
Lưỡi đao Trảm Thần vẫn sắc lẹm như mới, không có một vết xước hay một lỗ thủng nào.
“Tìm chết!”
Khương Bồng Cơ đã xông vào trận địch, đối với tình huống này, kẻ địch sẽ luôn tấn công con ngựa trước tiên.
Hàng chục tên lính nấp sau tường khiên sắt, tay thủ sẵn giáo dài, đồng loạt đâm về phía chân Tiểu Bạch của Khương Bồng Cơ.
Quân địch nhận thấy, Tiểu Bạch là ngựa của cô, mặc dù được trang bị chiến giáp đầy đủ nhưng nếu thật sự đâm trúng được nó, sẽ khiến nó đau đớn rồi mất kiểm soát, gián tiếp ảnh hưởng đến Khương Bồng Cơ ngồi phía trên. Chỉ cần mất ngựa, tên tiểu tướng giáp bạc này có chạy đằng trời.
Thật không ngờ, người nọ vốn dĩ vẫn luôn ở trên trời, chưa từng hạ xuống.
Ý đồ của bọn chúng bị Khương Bồng Cơ nhìn thấu. Cô lật cổ tay, đao Trảm Thần vung lên.
Tốc độ của cô xuất quỷ nhập thần, lưỡi đao hướng về phía mũi giáo của địch chém ngang chém dọc, chỉ còn chừa lại cán gỗ trơn nhẵn.
Những chiếc cán gỗ này vẫn không giảm tốc độ, đâm chọc vào cơ thể đang mang bộ giáp vảy cá của Tiểu Bạch, giống như một người bình thường đang đi trên phố bỗng bị đập cho một gậy. Tiểu Bạch đau đớn thở mạnh một cái, lửa giận ngùn ngụt, điên cuồng xông lên, mỗi lần tung cước lại có thêm kẻ địch chết dưới đôi vó ngựa.
“Giết!”
Khương Bồng Cơ xông vào trận địch