Triệu Thiệu dường như sau đó mới phát hiện ra sự bất thường của Dương Tư. H3ắn vỗ gáy, để lộ nụ cười áy náy.
“Dương tiên sinh, những lời ban n2ãy vốn không có ý nhằm vào ngài, vẫn mong tiên sinh đừng để tâm.”
0Triệu Thiệu cực kỳ ghét Dương Tư, nhưng cũng chẳng phải do Dương Tư đắc tộ0i với hắn. Thực ra, đây là lần đầu hắn gặp Dương Tư, trước đây mới chỉ ngh3e tên chứ chưa gặp người. Nhưng ai bảo Dương Tư có xuất thân thấp kém, là con trai của kỹ nữ, có quỷ mới biết cha của gã là ai.
Nói một cách khó nghe hơn thì bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần bỏ ra một ít tiền cũng có thể lên giường với mẹ Dương Tư. Như vậy còn không đáng ghê tởm ư?
Triệu Thiệu thậm chí còn có vài ý nghĩ tồi tệ. Nếu mẹ Dương Tư còn sống, cho bà ta một ít tiền rồi yêu cầu bà ta phục vụ một người đàn ông khác trước mặt con trai, liệu bà ta có làm không? Dương Tư thân làm con liệu có xấu hổ đến mức thắt cổ tự vẫn không? Ha ha, đó sẽ là cảnh tượng xấu hổ nhục nhã đến mức nào chứ?
Dòng máu thấp kém đang chảy trong người Dương Tư chính là cái tội. Gã chỉ là con trai của một kỹ nữ, không ngoan ngoãn ở lại trong lầu xanh kỹ viện mà làm việc, nghe người khác sai bảo, đằng này lại ăn vận như văn sĩ, chạy đến đây khiến người khác ngứa mắt. Mỗi lần nghĩ đến là Triệu Thiệu lại cảm thấy ghét cay ghét đắng.
Gã có tư cách gì để được người khác kính trọng, còn dám nâng ly chúc mừng với mình?
Ngồi trong cùng một căn phòng, Triệu Thiệu kỳ thị Dương Tư đã làm ô uế bầu không khí ở đó.
Để nén lại sự ghét bỏ này, Triệu Thiệu lấy chuyện hai mẹ con nhà kia để ám chỉ, nói bóng nói gió, khiến Dương Tư bẽ mặt một phen mới thấy thật thoải mái.
Dương Tư vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ…
“Không sao.” Dương Tư thản nhiên, nói: “Ban nãy nghe lời của một người, Tư cảm thấy rất có lý. Nếu đã không còn đường về, dù có phải quỳ xuống cũng phải tiến về phía trước, đại khái là đạo lý này. Tự tay tạo nghiệp thì quả báo có đắng cũng phải cố mà nuốt thôi.”
Triệu Thiệu định thần lại, chợt nhận ra Dương Tư đang châm chọc mình.
“Dương tiên sinh nói câu này là có ý gì?” Hắn giả bộ không hiểu.
“Nghe nói Triệu tướng quân thời trẻ có xích mích với Hiệu úy Dương Kiển của quận Đông Môn.” Dương Tư cười như không cười, lạnh lùng nhìn thẳng về phía Triệu Thiêu, kẻ đang có sắc mặt không thoải mái. “Lại nghe nói, Hiệu úy Dương Kiển không chết vì bệnh nặng mà là do trúng độc của tiểu nhân nên mới không may qua đời. Tại Chương Châu, Hiệu úy Dương Kiển được đánh giá rất cao. Chủ của ta và Dương Hiệu úy còn có quan hệ đồng minh, đột nhiên nghe tin ngài ấy qua đời thì đau đớn khôn nguôi, nói rằng thế gian này lại mất đi một anh hùng dũng mãnh can đảm. Phật dạy có nhân ắt có quả. Thế nên, tên tiểu nhân hạ độc hẳn là sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu nhỉ?”
Gương mặt Triệu Thiệu đen hẳn đi. Hắn tức giận đến nỗi hai mắt trợn ngược như muốn rách toạc ra, sát khí đằng đằng.
Dương Tư khẽ chớp mắt, vẫn là bộ dạng thanh cao lãnh đạm như cũ, khiến người ta trông mà thêm phần bực bội.
“Vẫn may, mặc dù Dương Hiệu úy đã qua đời nhưng những gì ngài ấy để lại vẫn còn. Người con trai duy nhất là Dương Đào hiện giờ cũng là anh tài kiệt xuất một phương. Cậu ta hiếu thuận với người cha đã khuất như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã giết cha mình được? Đợi ngày cậu ta đủ lông đủ cánh, tóm được tên tiểu nhân đã hạ độc…” Dương Tư liếc Triệu Thiệu một cái, cười nhạt, nói tiếp: “Kẻ thù giết cha, không đội trời chung. Dù có băm vằm trăm mảnh, lăng trì, lột da châm đuốc, e là cũng chưa đủ để xả hận.”
Lăng trì thì có thể hiểu, nhưng mà “lột da châm đuốc” là cái gì?
Nghe nói vào thời loạn thế mười sáu nước, có một nước nhỏ tên là “Cảnh”, “lột da châm đuốc” là hình thức tra tấn do hoàng đế cuối cùng của nước Cảnh phát minh ra, để lấy lòng sủng phi, làm cho nàng cười. Người ta sẽ rạch một vết lớn từ đầu tới chân, sau đó tưới thủy ngân vào, khiến phạm nhân đau đớn không thể chịu đựng được, da thịt tróc ra. Như vậy có thể lột bỏ toàn bộ lớp da của một con người, chỉ còn lại một thân xác với lớp thịt mỡ bầy nhầy.
Phạm nhân mất đi bộ da bị trói lại, moi hết chất mỡ trong người, sau đó lấy đốt đèn.
Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã khiến cho người ta dù không lạnh cũng phải run lên cầm cập.
Triệu Thiệu vừa tức, vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi nhìn Dương Tư.
Hắn chửi chó mắng mèo trước mặt Dương Tư nhưng không ngờ Dương Tư lại dứt khoát chọc đúng tim đen của hắn, vừa đe dọa vừa uy hiếp.
Triệu Thiệu kìm nén sự sợ hãi, chửi thầm một câu: “Thằng con kỹ nữ mạt hạng.”
“Quân doanh vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý, Tư không tiện ở ngoài quá lâu, tránh việc làm lỡ chính sự. Xin cáo lui trước.”
Sắc mặt Dương Tư vô cảm, từ chối lời mời ở lại của Triệu Thiệu. Hai người bọn họ nhìn nhau đã thấy ghét, nếu ở lại ngoài việc làm tổn thương lẫn nhau ra còn có thể làm gì được?
Triệu Thiệu bất lực, chỉ còn cách thả người.
Khương Lộng Cầm lên xe ngựa, nhìn Dương Tư đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong buồng xe, cô vén rèm cửa lên, nhìn dòng nước chảy xiết.
“Liệu lão già Triệu Thiệu kia có phái người đuổi theo không?”
Tâm trạng Khương Lộng Cầm không được tốt lắm, rất muốn tìm lấy vài người để trút giận, giết địch là cách tốt nhất.
“Khó nói lắm, hắn rất muốn làm gọn một mẻ, thảnh thơi một đời nhưng không dám qua mặt phía Hứa Bùi.”
Con người Hứa Bùi sống chết giữ thể diện, từng giờ từng khắc tỏ ra cao quý, hắn ta không thể hạ thấp bản thân mà phục kích Dương Tư được.
Khương Lộng Cầm nói: “Lẽ ra hôm nay không nên đến, chẳng những không kiếm được tin tức có lợi gì ngược lại còn bị làm cho tức chết.”
Cô thật sự muốn chém đứt đầu Triệu Thiệu để đá bóng.
Dương Tư liếc mắt nhìn Khương Lộng Cầm, nói: “Khương Hiệu úy tức giận chuyện gì?”
Khương Lộng Cầm cau mày hỏi: “Dương quân sư chẳng lẽ không thấy tức sao?”
“Con người có bảy thứ tình cảm sáu loại ham muốn, Tư chỉ là kẻ phàm phu tục tử, sao có thể không ham muốn gì được? Không tức giận là chuyện không thể nào, nhưng tức giận rồi thì làm được gì?” Dương Tư cười nhạt, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo: “Thánh nhân cũng nói, trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, để hắn hung hăng càn quấy thì có sao? Kẻ đi đến cuối cùng mới là người thắng cuộc. Con trai của kỹ nữ thì sao? Ắt có một ngày sẽ khiến chúng phải cúi đầu, quỳ gối khom lưng, chấm dứt sự ngông nghênh hống hách của bọn chúng.”
Khương Lộng Cầm nhìn thấy Dương Tư vừa nói mà tay lại nắm chặt một góc bàn, ngón tay như muốn cào nát cả mặt bàn.
Có những người khi đối mặt với những lời ác ý và đả kích của cả thế giới này thì càng ngày càng trở nên hèn nhát, thậm chí mất đi dũng khí để sinh tồn.
Nhưng Dương Tư thì khác, người ta châm chọc, chế giễu, làm nhục, cười nhạo, khinh thường, kỳ thị, đặt điều về gã, thì gã lại càng sống một cách tiêu diêu tự tại.
Sự yếu đuối không những chẳng đổi lại được sự cảm thông và thương hại của người đời, mà nó chỉ có thể trở thành điểm yếu để kẻ địch khinh thường và chế nhạo gã thôi.
“Tình