Tuy dũng cảm chí lớn, nhưng vừa nghĩ đến đội 3hình trước mắt dưới trướng của chủ công, cả 2Vệ Từ cũng không nhịn được mà rít hơi lạnh.0
Vì sao ư?
Anh sợ không tranh0 được chỗ.
Kiếp trước bệ hạ vì biểu 3dương công thần, đặc biệt xây dựng Kim Lân Các.
Văn thần võ tướng, mỗi bên lấy mười người.
Lúc mới đầu định mỗi bên lấy chín người, bởi hạn số trong trời đất, bắt đầu từ một, kết thúc bởi chín. Số mười không được may mắn.
Nhưng bệ hạ tính tình cố chấp, cứ muốn chọn mười người, ngụ ý là thập toàn thập mỹ. Quần thần có phản đối cũng vô hiệu.
Người khác không nhắc tới, riêng ba người Từ Kha, Phong Cẩn, Tôn Văn kiếp trước chết theo đủ kiểu, không có duyên với Kim Lân Các.
Nhưng nay lại khác, chỉ cần sống đến khi thiên hạ thái bình, Kim Lân Các còn thiếu tên họ được sao?!
Danh sách trên bảng văn thần chớp mắt đã mất ba chỗ. Lại nghĩ đến những mưu thần kiếp trước lục tục đến quy thuận chủ công, Vệ Từ không kìm được rét run trong lòng.
Gọi Kim Lân Các gì chứ, kêu thẳng là Bảng Phong Thần luôn cho rồi.
Vệ Từ ngồi ở đầu thuyền, tận hưởng ánh nắng vàng óng, hít thở gió sông mát rượi, lật giở ký ức năm xưa nằm tít sâu trong trí óc.
Nếu đã có thứ hạng, đương nhiên phải có hạng nhất hạng nhì.
Nhưng người đứng nhất văn võ chọn ai nhỉ?
Chúng thần tranh nhau tới đỏ mặt tía tai, hàn môn và thế gia tranh giành không thôi. Tuy nói bệ hạ nhân lúc loạn thế đàn áp thế gia đến mức họ không dám ngóc đầu, nhưng thuở ban sơ lập ra triều Khương, chính là lúc cần kíp dùng người. Thế gia nhân tài đông đúc, đây là cơ hội tốt để họ mượn thế ngoi lên.
Bảng văn võ ở Kim Lân Các đã thành sân khấu để họ phân tranh cao thấp, yêu nhau giết nhau.
Hàn môn và thế gia không ai nhường ai. Hàn môn đang từ từ tiến lên, nếu có thể cắm vững hai ba đời, sớm muộn gì cũng có thể ngoi hẳn lên hàng quyền quý, thậm chí trở thành thế gia mới. Trọng thần trong triều quá nửa là xuất thân hàn môn, nhất thời đám thế gia cũng không biết làm sao với họ.
Họ chỉ có thể bấm bụng mỗi bên nhường một bước, tránh cho đôi bên cùng thiệt. Ai bảo trên đầu bọn họ vẫn còn có một bệ hạ cơ.
Bảng văn võ tổng cộng có mười chỗ, mỗi bên lấy một nửa, thế đã được rồi chứ gì?!
Sau khi chia xong số lượng, họ lại bắt đầu tranh nhau hạng nhất bảng văn võ.
Hạng nhất bảng văn thần chắc chắn là Phong Giác nhỉ?
Người ta theo bệ hạ từ tận lúc còn là thổ phỉ. Nếu không có Phong Giác nhiều năm mưu tính sách lược, việc bệ hạ nhất thống thiên hạ còn phải cam go trắc trở lắm.
Hạng nhất bên võ tướng chắc là Dương Đào nhỉ?
Người ta thực lực tổng hợp mạnh nha, có uy quyền cực cao trong quân, nắm hạng nhất cơ hồ chẳng có gì là sai.
Về ứng cử viên cho văn thần hạng nhất, Vệ Từ chẳng có ý kiến gì nhưng ứng cử viên cho võ tướng hạng nhất thì thật sự nguy chết đi được.
Thế gia cảm thấy bó lửa hun dưới mông Dương Đào còn chưa đủ lớn hay sao, mà cứ phải châm thêm phát nữa vào?
Thân phận của Dương Đào vốn dĩ nhạy cảm, võ công cũng không phải bậc nhất, nếu còn tranh võ tướng hạng nhất nữa thì quả thực là tìm đường chết.
Thế gia người ta mặc kệ cái đó, họ không thể nào chấp nhận việc mình bị hàn môn ngồi trên đầu.
Kết quả là?
Bọn họ bên dưới ngầm đấu đá nhau, bệ hạ vẫn ung dung bày bố, lạnh lùng nhìn bọn họ đấu khẩu.
Đợi đến khi thứ hạng văn võ được đưa ra, cả hai bên đều ngơ người.
Bọn họ xâu xé nhau lâu đến thế, nhưng bệ hạ căn bản chẳng xem lời của họ ra gì?
Hạng nhất văn thần không phải ứng cử viên số một Phong Giác, mà trái lại là Kỳ Quan Nhượng hành sự nhún nhường với xuất thân hàn vi. Phong Giác xếp thứ hai.
Về điểm này, đến cả Vệ Từ cũng chẳng nghĩ đến.
Nếu như không lầm, thì anh nhớ rõ là bệ hạ đã đặt bức họa của Phong Giác ở hạng nhất.
Võ tướng hạng nhất là Phù Vọng, cái tên bị bên ngoài mắng là “lòng lang dạ sói”, xuất thân thấp hèn.
Nhân số từ hàn môn chiếm đến sáu phần, gần như thắng áp đảo.
Có điều, bên hàn môn cũng chẳng cười vênh váo đến cuối được. Bởi ngoài hai bảng văn võ ra, bệ hạ còn lập thêm một bảng thiên công.
Khác với thế gia liên minh dựa vào gia tộc, hoặc hàn môn sắp hình thành cục diện liên minh, bảng thiên công chỉ hướng về cá nhân.
Bất kể nam nữ, bất kể bần tiện, bất kể già trẻ, chỉ cần có thể phát minh ra vật giúp ích cho vạn dân, có lợi cho xã tắc quốc phòng, có công với nghìn đời, tạo phúc vạn thế, đều có thể lên bảng. Quốc gia sẽ ra mặt phát triển kỹ nghệ rộng hơn, thậm chí đem một phần lợi ích đạt được ban tặng cho cá nhân.
Đừng thấy chỉ có một phần, lợi nhuận bên trong có thể khiến con buôn cả thiên hạ đỏ mắt.
Tên võ phu đầu tiên lên được bảng thiên công còn chiếm tên trên bảng võ tướng, có thể gọi là kẻ thắng lợi trong cuộc đời.
Vệ Từ lần này xuôi Nam xuống Nam Thịnh, không những phải thuyết phục Dương Đào liên minh, anh còn phải thuận đường vớt tên võ phu ấy về.
Người này không phải ai khác, chính là bảo vật mà kiếp trước Vệ Từ đào được – Bách Ninh.
Anh không tin kiếp trước mình có thể dỗ người này về dưới trướng An Thôi, mà kiếp này không thể dỗ được ông về dưới trướng chủ công.
Vệ Từ cẩn thận đối chiếu lại trong ký ức, phát hiện chẳng có sơ sót gì, mới thả lỏng tinh thần, ngồi nghỉ ở đầu thuyền.
Lắm khi ngày nghĩ đêm nằm mộng, Vệ Từ trước khi ngủ cứ nhắc tới mãi, đến cảnh trong mơ cũng nhớ lại nội dung vẫn chưa được moi ra.
Trong mơ, Vệ Từ đến cửa kính cẩn chúc mừng Bách Ninh một mình lên hai bảng.
Đối phương lại vân vê bộ râu đã bạc trắng, không thấy nét mừng, trái lại còn mặt mũi buồn khổ.
“Hầy, Tử Hiếu à, khách đến thăm hôm nay, chỉ có mình cậu trông thư thái nhất. Chỉ có chúc mừng, không mang ý khác.” Đối phương liếc nhìn hồ cá dưới hành lang, rầu rĩ nói: “Lão phu xuất thân thấp hèn, đương nhiên cũng muốn tranh một phen với thế gia trên triều đình, để mở rộng đường cho sĩ tử hàn môn tiến lên. Nhưng… nhưng người ở bên trên chúng ta, thủ đoạn thật sự đáng sợ. Nếu chẳng phải bệ hạ không cho phép, lão phu thực muốn cáo lão hồi hương, tránh chịu cảnh chuột sa hộp gió, chịu tội hai phía.”
Thân là người nổi trội bậc nhất, ông nhận được lời mời từ hai phía. Nhưng Bách Ninh biết rõ nội tình trong đó, không hề muốn bị cuốn vào.
Vì thế ông sầu não không thôi.
“Đây là ý gì?”
Đối phương thần bí hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ bảng thiên công này lão phu làm sao lại lên được?”
Vệ Từ đáp: “Đương nhiên là vì dâng lên bí phương chế thuốc nổ, súng pháo, củng cố quốc phòng, có công với xã tắc.”
Đối phương bật cười ha hả, lắc đầu không thôi.
“Không, không, không. Chỉ là vì bệ hạ thấy lão phu vừa mắt, có thể còn liên quan đến cậu nữa.”
Vệ Từ đang muốn hỏi rõ ràng, Bách Ninh lại hết mực chân thành nói: “Hàn môn và thế gia tranh nhau, chắc chắn đôi bên cùng chịu thiệt. Bọn họ có đấu cỡ nào đi chăng nữa, có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bệ hạ được sao? Nói một câu đại bất kính thì là, dù cho bệ hạ cưỡi rồng về trời, chỉ cần huyết mạch hoàng thất còn đó thì bảng thiên công vẫn còn. Cả hai bên đều chỉ là món đồ chơi trong tay bệ hạ thôi. Tử Hiếu à, cậu nhất định đừng tham gia vào.”
Vệ Từ cười khổ: “Từ chẳng qua chỉ là nhân vật cỏn con, há có thể nhúng tay vào cuộc tranh đấu của thần tiên.”
Sau chuyện “Thiên thạch từ trên trời rơi xuống”, anh đã triệt để bỏ cuộc rồi.
“Ừ, nếu cậu cho là vậy, thì lão phu không còn gì để nói.” Bách Ninh tựa như nghĩ ra gì đó, lại nói: “Trước