Đừng thấy Vệ Từ chỉ mất hai ngày để thuyết phục được Dương Đào liên minh, nhưng 3cả quá trình không hề phẳng lặng bình yên, mà khó khăn nối tiếp khó khăn.
Dương Đào thuộc phái chủ chiến nhưng thần tử dưới trướng anh ta lại không hứ0ng thú gì với việc này.
Nếu không phải có Nhan Lâm ra sức ủng hộ thì e 0là Dương Đào đã không thể át được những tiếng nói phản đối, quyết định liên min3h.
Thuộc hạ cũ của Dương Đào đến từ Đông Khánh, nhưng sau khi anh ta cắm rễ ở Nam Thịnh thì những nhân tài được chiêu mộ đều là nhân sĩ chính gốc Nam Thịnh.
Dương Đào có thể đứng vững ở Nam Thịnh, bên cạnh việc thuộc hạ cũ rất được việc thì ít nhiều cũng nhờ vào thế gia tại Nam Thịnh.
Lúc trước đã từng nói, thế gia chiếm giữ hơn sáu phần của cải của thiên hạ, gia tộc truyền thừa càng lâu thì cơ ngơi càng lớn.
Thiếu người cho người, thiếu tiền tặng tiền, thiếu binh chiêu binh.
Trên đời này chẳng có thứ gì mà không mua được bằng tiền. Nếu có, chắc chắn là do chưa bỏ ra đủ nhiều.
Dương Đào nhận cành ô liu mà thế gia tặng, nhận sự hỗ trợ hào phóng của họ, lúc này mới có sức phát binh lập nghiệp.
Được lời từ họ tất nhiên cũng phải đáp lại họ bằng thứ gì đó.
Dù gì thì không phải ai cũng như Khương Bồng Cơ, cô có thể cứng rắn từ chối thế gia, nhưng người khác không có bản lĩnh đó.
Kể cả là Khương Bồng Cơ, thành công của cô cũng có một phần nhất định là do may mắn.
Năm đó động đất ở Thượng Kinh khiến vô số người chết và bị thương, lưu dân khắp nơi. Hoàng thất Đông Khánh mặc kệ dân chúng nhất nhất đòi dời đô, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo lại thừa dịp nổi dậy. Khương Bồng Cơ nắm bắt lấy cơ hội này đứng lên, trở thành người tâm phúc của dân chúng Hoàn Châu. Chiêu binh mãi mã, thu nạp thanh niên trai tráng lưu dân để tăng sức mạnh cho bản thân, tích luỹ số vốn ban đầu qua việc hãm hại Bắc Cương, đồng thời lại điều binh đi dẹp Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo, vơ vét của cải của chúng.
Thành công của cô gần như không thể nào bắt chước được.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, không thể thiếu bất kỳ yếu tố nào.
Khi Vệ Từ tới thuyết phục Dương Đào liên minh, các thần tử xuất thân thế gia dưới trướng anh ta đều không đồng ý.
Bọn họ muốn đặt mục tiêu phát triển trên đất Nam Thịnh.
Nhất thống Nam Thịnh, tự lập làm vua.
Ra nước ngoài đi đánh Hứa Bùi và Hoàng Tung, Dương Đào có thể kiếm được ích lợi gì?
Đánh thắng thì người được lợi nhất là Khương Bồng Cơ, đất của Hoàng Tung và Hứa Bùi đều thuộc về cô.
Dương Đào góp sức góp nhân lực đi đánh trận, cùng lắm là lấy được nửa Chương Châu.
Đông Khánh có sáu châu và hai mươi mốt quận, trong đó năm châu và mười chín quận đều nằm trong tay Khương Bồng Cơ, lại cộng thêm Bắc Cương nữa, tổng diện tích đất mà cô cai quản còn lớn hơn Đông Khánh lúc ban đầu, Khương Bồng Cơ thừa sức khai quốc tự lập, đăng cơ làm hoàng đế. Dương Đào chỉ lấy được Chương Châu thì có cái tác dụng quái gì!
Con em thế gia trông thì có vẻ như “không dính khói bụi nhân gian”, nhưng mà tính tiền tính nợ thì khôn khéo lắm.
Vệ Từ bị gây khó dễ một chút, nhưng chút xíu hạnh hoẹ này đối với anh mà nói chẳng thấm vào đâu.
Đám thần tử xuất thân sĩ tộc Nam Thịnh trước mặt đây, anh quen đến tám phần.
Năm đó An Thôi trở về Nam Thịnh để phát triển, nghèo rớt, để tranh thủ sự giúp đỡ của những thế gia này, Vệ Từ đã phải tốn biết bao công sức.
Dù đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ rõ tình hình và dây mơ rễ má của từng gia tộc.
Kiếp trước không e ngại thì kiếp này sống lại sao có thể nhát gan được?
Những sĩ tộc này, dùng lời của chủ công nhà họ mà nói, thì chẳng có lấy một ai có thể đánh đấm được.
Thử nói chuyện thuyết phục bọn họ, ba hoa thiên địa với họ để đảm bảo, còn không bằng dùng một hai câu niềm nở quan tâm đến lợi ích của họ.
Tiếng nói phản đối của thế gia tuy lớn, nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là Dương Đào.
Dương Đào cũng không ngốc, mặc dù là mượn sức mạnh của thế gia nhưng anh ta cũng không bị đối phương điều khiển như con rối.
Mà kể cả Dương Đào không được nữa thì bên cạnh anh ta không phải vẫn còn một vú em Nhan Lâm “nhị thập tứ hiếu” hay sao?
“Quân sư, chẳng lẽ không thể thuyết phục chủ công xoá bỏ ý định liên minh được sao?”
Nhan Lâm nói: “Tâm ý chủ công đã quyết, có khuyên cũng vô ích.”
Nếu bỏ qua mối thù giết cha và mối hận cướp đất, Nhan Lâm cũng không tán thành chuyện Dương Đào liên minh với Khương Bồng Cơ cho lắm.
Nguyên nhân cuối cùng chỉ là bốn chữ...
Tranh ăn với hổ.
Liên minh Hoàng Thuỷ năm đó, Nhan Lâm đã thấy Khương Bồng Cơ vô cùng có dã tâm rồi, lòng tham của người này chắc chắn sẽ không chỉ dừng ở một Đông Khánh hay là Bắc Cương.
Nếu chủ công liên minh với cô ta giết Hứa Bùi và Hoàng Tung, Nhan Lâm thật sự nghi ngờ cô ta sẽ quay đầu lại đâm Dương Đào một dao.
Chuyện “giết người quen”, cô ta làm không ít.
Thần tử nói: “Hầy, nếu xuất binh tấn công Hoàng Tung và Hứa Bùi thì tuyến lương thực tất sẽ căng thẳng. Một chút không cẩn thận thôi là muôn đời không gỡ lại được