Kinh nghiệm của Nguyên Tín đã nói cho chúng ta biết một đạo lý...
Đừng có tỏ ra nguy hiểm, tỏ ra nguy hiểm sẽ bị sét đánh! Khôn2g có chuyện gì thì đừng có dựng flag lung tung!
Nguyên Tín 0đã dựng một flag quá bự, vì vậy bị người ta đánh cũng không thể trá0ch họ không nể mặt.
Tới gần lối ra đường Nam, thần kinh của3 mưu sĩ ngày càng căng thẳng, không dám chậm trễ dù chỉ một chút, thế mà Nguyên Tín lại ngân nga khe khẽ điệu hát dân gian.
Thấy bộ dạng nghiêm trọng của mưu sĩ, ông ta không thể không khuyên nhủ: “Quân sư hà tất gì phải căng thẳng như thế? Chúng ta chặn lương thực nhanh như tia chớp, hành động như sấm sét, chắc hẳn bọn giặc đến giờ phút này vẫn không biết đường tiếp tế lương thực đã bị chặn mất. Bọn chúng sao còn có thể phục kích chúng ta được chứ?”
Điều khiến Nguyên Tín không vừa mắt nhất chính là bộ dạng dây dưa, do dự bất định của văn nhân, ai ai cũng buồn lo vô cớ, thật quá đỗi phiền phức.
Lý lịch của mưu sĩ trước mặt còn mỏng, căn bản không thể dọa dẫm được Nguyên Tín, lại càng không có cách nào khiến ông ta ngoan ngoãn nghe lời.
Nguyên Tín nói như vậy, mưu sĩ cũng chẳng muốn phí lời thêm.
“Quá đỗi vui mừng vì có bạn từ phương xa đến!”
Hành quân nửa canh giờ, mắt thấy sắp rời khỏi đường Nam của thành Hưng quận Hử rồi, phía chân trời chợt có âm thanh vang dội như sấm đánh giữa trời quang.
Trong núi vang vọng một câu: “Quá đỗi vui mừng vì có bạn từ phương xa đến”, Nguyên Tín kinh hãi, nắm chặt lấy dây cương.
“Chư vị sao không tạm nghỉ một lát để chúng ta có thời gian chuẩn bị tiếp đón chu đáo hơn?”
Những tiếng vọng cứ tầng tầng lớp lớp mà truyền đến, ngay sau đó lại tiếp một câu như vậy.
“Có phục binh!”
Nguyên Tín bất chấp bị bẽ mặt, lập tức rút kiếm ra chuẩn bị nghênh địch.
Vừa dứt câu, địch đã nhào ra như măng mọc sau mưa, trước sau đều là địch.
Chứng kiến đám địch đông lặng yên không một tiếng động xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc, đội ngũ ban đầu vẫn còn ngay ngắn đã bắt đầu loạn lên.
Nguyên Tín thấy thế thì nổi trận lôi đình, địch còn chưa đánh mà đã loạn hết cả, đúng là đám lợn!
Mưu sĩ nói: “Quân địch người đông thế mạnh, mong tướng quân hãy sớm ra quyết định!”
Vị mưu sĩ này chỉ đơn thuần là một phụ tá tham mưu, không hề có bất cứ quyền hành gì trong quân đội, vì vậy phải xin chỉ thị của Nguyên Tín trước thì mới có thể hạ lệnh chỉ huy.
Nguyên Tín cắn răng nói: “Chẳng lẽ thật sự phải đem năm mươi nghìn thạch lương thực ra đốt hết?”
Mưu sĩ nói: “Nếu không đốt thì nhất định sẽ bị bọn địch cướp lại, mất nhiều hơn được.”
Địch đã bao vây bốn phía, nếu không đốt hết lương thực đi thì những xe quân nhu này có lẽ sẽ liên lụy tới việc bọn họ phá vòng vây.
Nếu gặp phải tên tướng dày dặn kinh nghiệm chiến đấu thì bọn họ khó mà phá vây được, trái lại còn bị đối phương mài mòn sức chiến đấu cho đến lúc chết không toàn thây.
Chi bằng nhẫn tâm một chút, ta không có được thì cũng không để địch có được.
Đốt sạch lương thảo, chúng ta đương nhiên bị tổn thất nhưng bọn địch còn chịu nhiều tổn thất hơn.
Nguyên Tín biết rõ đạo lý này nhưng ông ta vẫn đau lòng.
Trước mắt đã sắp vận chuyển năm mươi nghìn thạch lương thực ra khỏi đường Nam của thành Hưng rồi, không ngờ kẻ địch không truy đuổi mà lại phái binh đến chặn đường ra của bọn họ.
Thời gian cấp bách khiến Nguyên Tín không thể suy nghĩ được nhiều.
“Đốt đi!... Tập hợp binh mã phá vây!”
Tuy Nguyên Tín là tên lòng dạ hẹp hòi, thường hay nói xấu Nhiếp Tuân, nhưng trong những vấn đề cần phân định rạch ròi trái phải thì ông ta vẫn là một người đáng tin.
Lúc này, Kỳ Quan Nhượng phe phẩy cái quạt lông vũ trong tay.
Thấy phía địch có động tĩnh, cổ tay anh ta khẽ lật, mặt quạt lông vũ cũng theo động tác ấy mà đi xuống.
“Giết!”
Kèn hiệu tấn công vang lên, rung động cả một vùng sơn dã, tiếng vọng lảnh lót đập vào màng nhĩ của mỗi người.
“Quân sư, bọn họ phóng hỏa đốt lương thực...”
Hai quân còn chưa giao chiến, đôi mắt sắc bén của bọn họ đã thấy ánh lửa và khói bụi bay lên do quân lương bị đốt.
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh nói: “Đốt quân lương thì cứ đốt đi, kết hợp với vị thịt người lại càng hợp.”
Lý Uân không chịu nổi mà cảm thấy buồn nôn, lạnh hết cả sống lưng. Cái gì mà thịt người nướng cơ…
Chỉ nghĩ thôi đã thấy cuống họng chua chua.
Gương mặt Kỳ Quan Nhượng lạnh băng, anh ta thờ ơ nói: “Vốn đã không bảo vệ được lương thực, nếu có thể cứu được một phần thì coi như chúng ta may mắn, nếu không vớt vát được gì thì cũng chẳng cần quá tiếc nuối. Bọn chúng phóng hỏa thì hãy để chúng tự mình nhận lấy hậu quả. Truyền lệnh xuống dưới, chỉ bao vây, không tấn công…”
Tuy Kỳ Quan Nhượng lệnh cho mọi người vây kín đường với dáng vẻ ung dung, nhưng thực tế bọn họ phục kích ở đây mới chỉ không quá hai canh giờ.
Hai canh giờ trước bọn họ còn đang đi đường tắt ở một nơi khác.
Nếu như muộn một chút thôi, thì bọn họ chỉ có thể giương mắt mà nhìn quân địch mang lương thực bỏ trốn mất dạng.
Mặc dù nói đại quân không được để lộ ra biểu hiện mệt mỏi, nhưng thực sự đã tiêu tốn quá nhiều thể lực nên không thích hợp tấn công mạnh.
Nếu đám người Nguyên Tín đã nhẫn tâm đốt lương thực thì hãy để bọn