Khương Bồng Cơ gật đầu, thừa nhận phán đoán của cậu ta.
“Cha ta nói hình như Ngụy thị vừa ý Vu Mã Quân nên có ý định gả Tĩnh Nhi cho hắn ta. Không phải là ta nói xấu sau lưng người khác, nhưng cái tên Vu Mã Quân này quả thực không phải là người thích hợp. Nếu như Tĩnh Nhi lấy hắn ta thì sau này sẽ phải chịu khổ, ta làm sao mà nỡ chứ?”
Khương Bồng Cơ rất có lòng với các cô em đáng yêu xinh đẹp, luôn có tâm lý quý trọng che chở. Mà Ngụy Tĩnh Nhàn đối với Liễu Lan Đình trước kia giống như một người chị thân thiết, là một sự tồn tại cực kỳ quan trọng.
Phong Cẩn im bặt, dù cậu ta không coi trọng cách làm người của Vu Mã Quân, nhưng cũng không đến nỗi đánh giá thấp như Khương Bồng Cơ.
“Không biết Chính Tắc làm gì mà chọc đến Lan Đình, khiến Lan Đình có thành kiến đối với cậu ta như thế.”
“Chẳng phải Hoài Du cũng không thích hắn ta sao?” Khương Bồng Cơ liếc xéo Phong Cẩn, “Ta coi Tĩnh Nhi như chị em ruột của ta. Cậu thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ xem, nếu như là cậu, cậu có chịu giao chị em của mình cho kẻ như thế không?”
Phong Cẩn cười truy hỏi: “Lan Đình quan sát rất chuẩn, quả thật ta không thích cậu ta, nhưng trừ một vài người thì ngay đến Chính Tắc cũng không phát hiện ra điều này. Tất nhiên, nếu là ta thì ta cũng không yên tâm. Nhưng mà giao cho ta, chẳng lẽ Lan Đình lại yên tâm?”
“Tuy ta không quan tâm đến lớp thanh niên tài tuấn của thế hệ này, nhưng ta cũng đoán được. Hoài Du chắc chắn là rể hiền trong mắt rất nhiều người, đảm bảo không sai.” Khương Bồng Cơ nghiêm túc nói, “Thật ra, đây cũng chỉ là suy nghĩ từ một phía của ta mà thôi. Đúng như Hoài Du đã nói, chuyện hôn sự của con cái đều do cha mẹ quyết định. Nói những chuyện này ở đây hình như cũng chẳng có tác dụng gì.”
Phong Cẩn cười mà không nói gì.
Theo như cậu ta thấy, Khương Bồng Cơ đề cập đến chuyện này tuy có hơi lạ nhưng cũng là chuyện bình thường. Trước kia cũng có không ít bạn đồng môn muốn giới thiệu chị em trong nhà cho cậu, nhưng cậu đều từ chối. Chưa có công danh, sự nghiệp gì trong người, lấy gì mà cưới vợ lập gia đình?
Liễu Lan Đình coi Ngụy Tĩnh Nhàn như người thân, lo lắng cho hôn sự của cô ấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý, có thể hiểu được. Chỉ có duy nhất một điều lúng túng đó là - Ngụy Tĩnh Nhàn là con gái nhà người ta, hơn nữa cha mẹ vẫn còn sống!
Phong Cẩn quay đi, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh có liên quan đến Ngụy Tĩnh Nhàn, đó đúng là một cô gái nhanh trí.
Nhưng mà, nhắc đến nhanh trí thì trong số những cô gái mà cậu đã gặp không ai có thể hơn được cái vị đang ngồi trước mặt này cả.
Chỉ đáng tiếc là, theo như ý của Liễu Quận thủ, thì cô nàng này căn bản không có ý định khôi phục thân phận.
Nếu như khôi phục thân phận...
Chuyện này e là cũng không được, bởi vì như vậy sẽ khiến danh tiếng của Liễu Hi bị hủy hoại hoàn toàn.
Phong Cẩn an ủi: “Mỗi người đều có duyên số của mình, Lan Đình không cần nghĩ nhiều.”
“Hy vọng là như thế.” Khương Bồng Cơ rất khinh thường câu nói này, đàn ông đáng tin ở thời đại này quá ít, nhưng cô cũng không thể yêu cầu các cô gái thời đại này dựa vào chính mình được. Chuyện này không thực tế, nói trắng ra là... cô ghét mọi thứ ở thời đại này, nhất là cái kiểu coi con gái thấp kém như cỏ rác.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã dừng trước cửa Lầu Nghênh Xuân.
Đúng thế, bọn họ không về Liễu phủ cũng không đến nơi Phong Cẩn trọ mà là quay về Lầu Nghênh Xuân.
Bây giờ đã rất khuya nhưng con phố này vẫn sáng trưng đèn đuốc, bóng người lác đác dưới ánh nến càng làm nổi bật vẻ mơ hồ.
Khương Bồng Cơ đi thẳng vào phòng riêng lúc nãy, Liễu Xa đang ung dung ngồi bên bàn ăn, trong tay ông cầm một quyển sách tinh xảo nghiêm túc đọc. Trong góc phòng, đào kép vẫn còn đang hát.
Sắc mặt Vu Mã Quân ngồi bên cạnh có vẻ vui, có thể thấy bầu không khí giữa hai người cũng được coi là hòa hợp.
“Về rồi à?” Liễu Xa gấp sách lại, ngẩng lên nhìn Khương Bồng Cơ, “Chơi có vui không?”
“Cũng được ạ.”
Nụ cười trên mặt