Liễu Xa xuất hiện quá bất ngờ, không 3khí xung quanh đột ngột lạnh như băn2g.
Hai người Bạch Điệp và Cổ0 Trăn đều giật mình sợ hãi từ tận đá0y lòng.
Nhưng thoáng chốc Bạ3ch Điệp đã bình tĩnh lại, bà nhìn hộp thức ăn trong tay Liễu Xa, cười lạnh, châm chọc: “Ông đứng bên ngoài nghe được bao nhiêu rồi? Ông muốn đưa cho ta một phần cơm có độc, sau đó sẽ dùng lụa trắng siết cổ ta đến chết giống như ông đã từng làm với Cổ Mẫn đúng không?”
Ánh mắt Liễu Xa tối tăm và u ám.
Ngày xưa Liễu Xa là một người rất ấm áp, ấm áp như làn gió ngày xuân, không làm người khác thấy bức bối hay khó chịu, nhiệt độ không nóng không lạnh, rất vừa đủ. Đôi mắt dịu dàng sáng như hổ phách bây giờ lại âm u như mực tàu, làm người khác phải rùng mình.
Thái độ của Liễu Xa rất khác thường nhưng ông không nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Điệp.
Cổ Trăn dù đã bình tĩnh lại nhưng tận sâu trong lòng lại thấy lo lắng sợ hãi.
“Những gì Bạch Điệp nói là thật sao?” Cổ Trăn kiềm chế đôi tay đang run lên, hai mắt nhìn chằm chằm sắc mặt của Liễu Xa: “Ông, ông thật sự dùng lụa trắng siết cổ tỷ tỷ đến chết? Tại sao ông lại làm như vậy? Ông có lý do gì để làm điều đó? Liễu Trọng Khanh, ông nói đi!”
Sau một lúc lâu, Liễu Xa mới cất bước tiến vào phòng, đặt hộp thức ăn lên bàn.
Giọng nói ông rất thản nhiên, bình tĩnh nói với Bạch Diệp.
“Bà điên rồi.”
“Ta tận mắt nhìn thấy mà ông dám nói ta điên rồi? Liễu Xa, ông là nam tử hán, hãy dứt khoát thừa nhận đi còn chối cãi làm gì?”
Dù sao cũng đã trở mặt rồi nên Bạch Điệp không giả vờ nữa.
Có quỷ mới hiểu được những năm qua bà đã nhẫn nhịn vất vả đến nhường nào, mỗi lần nhìn thấy gương mặt giả vờ thâm tình nồng nàn của Liễu Xa là bà lại hận không thể cào nát.
“Bà không biết nếu một người bị lụa trắng siết cổ đến chết thì thi thể sẽ như thế nào à?” Phản ứng của Liễu Xa rất bình tĩnh, thậm chí ông còn bình tĩnh và lý trí đến mức chỉ ra những sơ hở trong lời buộc tội của Điệp phu nhân một cách hợp lý: “Tình hình thi thể của A Mẫn thế nào, hẳn bà phải là người hiểu nhất mới đúng, làm gì có dấu vết siết cổ? Tình nghĩa phu thê của ta và A Mẫn rất mặn nồng, cực kỳ thắm thiết, nàng ấy còn sinh con dưỡng cái cho ta, tại sao ta lại phải sát hại vợ mình chứ?”
Bạch Điệp giận đến mức suýt chút nữa là ảnh hưởng đến tim, kế phu nhân thấy phản ứng của Liễu Xa cũng sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Ngoài miệng Liễu Xa phản bác sự thật ông đã giết vợ nhưng phản ứng của ông lại chứng minh cho điều đó.
Thử nghĩ xem, nếu Liễu Xa yêu Cổ Mẫn đến tận xương thật thì bỗng dưng biết một chuyện “hoang đường” như thế, ông sẽ bình tĩnh vậy à?
Cổ Trăn không dám chấp nhận sự thật này, Bạch Điệp lại tức giận nhịn không nổi tát ông một cái.
“Liễu Xa, ông là người đáng ghê tởm nhất mà ta đã từng gặp!”
Âm thanh vốn nên vang lên lại không vang, cổ tay của bà đã bị Liễu Xa bắt lấy, bóp chặt như gọng kìm sắt.
Liễu Xa không dùng sức nhưng Bạch Điệp lại đau đến thét lên, gần như nghẹt thở, cổ tay dường như bị nghiền nát.
“Ta không phải là người đã giết A Mẫn, nếu bà còn nói hươu nói vượn nữa thì ta sẽ phải dùng chút thủ đoạn đặc biệt đó.”
Liễu Xa ném tay bà ra, sau đó lại đứng dậy một cách thanh lịch, chuẩn bị rời đi.
“Liễu Trọng Khanh, ông không quan tâm đến lời kêu gọi xin tha của tỷ ấy, tự tay siết cổ tỷ ấy đến chết, ông có vui không?”
Liễu Xa cứng đờ, ông quay đầu nhìn Bạch Điệp: “Ta không giết A Mẫn, nàng ấy chết vì bệnh, bà hãy nhớ kĩ điều này.”
Cổ Trăn bỗng thấy rùng mình.
Đến bây giờ bà vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật trước mắt.
Bạch Điệp cười lạnh, nói: “Không muốn ai biết thì trừ phi đừng làm, những lời xảo biện của ông chỉ có thể lừa trẻ con được thôi, ông nghĩ mắt ta bị mù rồi sao? Khoan nói đến chuyện A Mẫn, ông bảo Chiêu Nhi cưới con gái của một tên thợ săn không biết từ đâu đến, ông còn có trái tim không?”
Liễu Xa nói: “Cha nàng ta đã từng cứu mạng A Mẫn, để Chiêu Nhi cưới con gái hắn, chăm sóc yêu thương cả đời thì có gì sai?”
Bạch Điệp nói: “Liễu Trọng Khanh, đó là con trai duy nhất còn sống của A Mẫn, tại sao ông lại chà đạp nó như vậy? Ông biến nó thành thứ tử, những quyền lợi cũng dựa theo thứ tử, ta vẫn đồng ý, không dám đến gần tiếp cận nó. Bây giờ ông còn định hủy hoại nửa đời sau của nó hay sao?”
Liễu Xa lại nói: “Ta chỉ muốn tốt cho nó thôi.”
Bạch Điệp cười lạnh, nói: “Tốt cho nó? Phương pháp đối xử tốt với nó là biến