“Đám tặc tử đáng chết này... “
Thân quyến3 của Hứa Bùi bị Tần Cung phái binh lính đưa về p2hủ đệ, vừa bước vào cửa liền trông thấy đình việ0n lạnh lùng trống hoác.
Bởi vì muốn thoá0t thân, mọi người chỉ có thể tận lực chọn những 3món đồ quý giá nhất, món lớn đành để lại nhà cũ cho người làm trông chừng, sau này có cơ hội sẽ quay lại lấy sau.
Không nghĩ tới chạy trốn thất bại, về nhà lại phát hiện đình viện cũng được đám trộm cướp “chiếu cố”, không ít người làm còn bị bọn chúng đánh bị thương.
Mấy người thiếp thất khóc không ra nước mắt khi phát hiện mấy món đồ lớn bọn họ còn chưa kịp mang đi đều đã bị trộm cướp khoắng sạch rồi.
Cái kệ bày bảo vật mà thiếp thất nào đó vô cùng yêu quý cũng biến mất không thấy, đám đồ vật bài trí bên trên cũng không còn dấu vết.
Hỏi đám người làm, bọn họ chỉ biết mấy phu nhân vừa rời đi không bao lâu, một nhóm thổ phỉ bịt mặt liền xông vào cướp bóc.
May mà đám thổ phỉ này cũng không tinh mắt lắm, chỉ đoạt mấy món đồ đắt tiền và vàng bạc, những thứ quý giá hơn như đồ cổ lại không đụng tới một món.
So với những thứ này, số vàng bạc bị cướp đi kia chỉ là mắt muỗi thôi.
Phu nhân Hứa Bùi ngoài mặt mang vẻ tức giận, trong lòng lại vui mừng vì đám thổ phỉ thừa dịp cháy nhà hôi của này không có mắt, không biết nhìn đồ tốt.
“Mọi người đã mệt mỏi cả ngày rồi, hết thảy đều trở về hậu viện nghỉ ngơi đi, những chuyện khác ngày mai sẽ bàn sau.”
Phu nhân Hứa Bùi thuận miệng đuổi đám thiếp thất đang khóc lóc sướt mướt kia đi, không nhịn được có chút sảng khoái âm ỉ.
Đám thiếp thất này không xinh đẹp cũng không có tâm cơ, tất cả tài sản riêng đều là vàng bạc, vải vóc may mặc và son phấn, cũng là những thứ bị thổ phỉ “chiếu cố” nghiêm trọng nhất. Tổn thất của bọn họ có lớn đến mấy thì chạy đến bên cạnh cô ta khóc lóc cũng chẳng được lợi ích gì, cô ta cũng không thiện tâm mà cho bù đâu.
Hứa Yến Tiêu lạnh lùng xem kịch hay, trên mặt không hề gợn sóng.
Đợi đại phu nhân lên tiếng đuổi người, cô bé đi theo những nữ quyến khác hành lễ lui ra, trở về phòng của mình.
“Ngươi đi kiểm tra kho của ta một chút, nhìn xem đã mất đi thứ gì... “
Hứa Yến Tiêu tùy ý tìm một cái cớ, sai nha hoàn phục vụ rời đi.
Cô bé muốn được yên tĩnh một mình.
Nha hoàn kia lẩm bẩm: “Thổ phỉ tham lam như vậy, sao có thể để lại cho chúng ta cái gì chứ? Tra xét cũng công toi thôi, nhất định là bị cướp hết rồi.”
Hai chân cô ta giống như bị ghim vào trong đất, không hề nhúc nhích chỉ một chút.
Hứa Yến Tiêu nhịn xuống sự tức giận.
“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, đứng đó viện cớ cái gì.”
Nha hoàn này ỷ vào mình là người của đại phu nhân, chưa bao giờ coi lời của Hứa Yến Tiêu ra gì, sai cô ta làm gì cô ta cũng phải cằn nhằn đôi câu.
Nha hoàn rụt cổ một cái như là rất sợ hãi, vừa quay người liền bày ra vẻ mặt khinh miệt, nhếch mũi hừ một cái.
“Chỉ là một đứa cô nhi không cha không mẹ mà thôi, còn chẳng nhiều tiền bằng một đứa nha hoàn, kiểm tra cái quái gì chứ?”
Nha hoàn lầm bầm trong miệng, không thể không đi lấy chìa khóa kiểm tra kho.
Tuy phu nhân Hứa Bùi không quan tâm lắm tới Hứa Yến Tiêu, nhưng vì không muốn để người ngoài lên án, cô ta cũng chuẩn bị cho Hứa Yến Tiêu không ít thứ tốt.
Có điều, những thứ này mặc dù tốt nhưng đều là những vật không thường dùng, bên trên còn khắc những ký hiệu, thể tích lại lớn không thực dụng, chỉ có thể đặt ở trong góc kho mà thôi.
Số ít đồ vật có thể đổi lấy ngân lượng thì cũng bị người làm lén mang đi đổi tiền quá nửa rồi.
Cuộc sống của Hứa Yến Tiêu ở gia đình nhà họ Hứa vô cùng không thoải mái.
“Úi?”
Nha hoàn nhìn đồ vật bên trong kho, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Kho của mọi người đều bị bọn cướp cướp đi không còn một mống, duy chỉ có kho của Hứa Yến Tiêu vẫn vô cùng gọn gàng, ngay cả dấu chân cũng không có.
Hứa Yến Tiêu biết được chuyện này, trầm ngâm nói: “Có lẽ là sân của ta không bắt mắt, thổ phỉ không kịp lục soát thôi. Ngươi đi lấy kinh Phật, chuẩn bị bút mực, ta chép sách tụng kinh cho mẹ ta. Chuyện này ngươi chớ truyền ra ngoài, tránh rước lấy bàn tán không cần thiết.”
Khắp phủ đều bị bọn giặc cướp bóc, duy chỉ có nơi này bình yên vô sự, khó tránh khỏi rước lấy đố kỵ.
Giống như trong dự liệu, nha hoàn kia trở về liền kể lại chuyện này và những lời Hứa Yến Tiêu nói cho đại phu nhân nghe.
Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Không nuôi nổi đứa vong ân phụ nghĩa.”
Chuyện này có gì phải giấu giếm, chẳng lẽ đám trưởng bối là cô ta lại nảy sinh lòng tham với tiền bạc của nó sao?
Ngày hôm sau, Hứa phủ nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Khuôn mặt Tần Cung còn rất trẻ, nhưng vóc người cao ráo khôi ngô lại vô cùng hợp với bộ áo giáp trên người kia, không ai dám coi thường hắn còn ít tuổi. “Đại phu nhân sống xa Tín Chiêu Công đã lâu, đừng quên viết cho ngài ấy bức