“Đứng lên đi, là ta không cân nhắc chu đáo. Con gái bình thường quả đúng là không thể đi đến những nơi đó.”
Cho nên, hôm nào đấy mà cô muốn đi chơi thì cũng chỉ có thể đi một mình thôi.
Liễu phủ đun nước nóng cả đêm, Đạp Tuyết và Tầm Mai chỉ cần đi sang gọi một tiếng là có nước nóng mang lên.
Khương Bồng Cơ tắm rửa sạch sẽ, tẩy sạch mùi phấn son trên người.
“Giờ vẫn còn sớm, hay là lang quân đi nghỉ một lúc đi, khi nào đến giờ nô tỳ lại gọi ngài dậy?”
Thay đồ ngủ xong, Khương Bồng Cơ lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Tầm Mai.
Những người có thói quen làm việc nghỉ ngơi đều đặn, tự dưng thức đêm chắc chắn sẽ buồn ngủ không chịu được, nhưng Khương Bồng Cơ lại khác.
Là chiến sĩ biến đổi gen do Liên Bang tuyển chọn, cô được huấn luyện theo rất nhiều các chương trình đặc biệt. Trong đó bao gồm cả, làm thế nào để thỏa mãn tất cả các nhu cầu cần thiết của cơ thể bằng giấc ngủ ngắn nhất. Đừng nói là cô, cho dù là các chiến sĩ Liên Bang phổ thông, hai ba ngày liên tiếp không ngủ cũng không vấn đề gì.
“Ta vẫn chưa buồn ngủ, hai em mang sách vở bên thư phòng sang đây ta xem thêm một lúc nữa. Trời sáng, ta sẽ sang thỉnh an mẫu thân.”
Bây giờ cô vẫn rất tỉnh táo, trạng thái của cơ thể cũng cực kỳ tốt, căn bản là không cần ngủ.
Khương Bồng Cơ một tay chống cằm, một tay khác đặt trên bàn, những ngón tay gõ nhịp lên trên mặt bàn gỗ.
Nhìn trên bản đồ, thì đất Thương Châu là khu vực mà các thế lực quân sự đều muốn tranh giành. Nơi này dễ thủ khó công, lùi lại có thể dựa vào nơi hiểm yếu để thủ. Muốn tấn công thì có thể lợi dụng dòng nước cùng với địa thế phức tạp. Vùng đất này thuộc về khu vực hiểm yếu của biên giới, lại là nơi tiếp nối của Đông Khánh và hai nước còn lại, quân đội bình thường khó mà công phá được.
Cửa ngõ hiểm yếu của Thương Châu tổng cộng có ba nơi là cửa Hàn Sưởng, cửa Trạm Giang và cửa Vực Môn.
Nói nó là vùng giao tranh của các thế lực quân sự, ngoại trừ vì có ba cửa ải hiểm yếu ra thì một nguyên nhân quan trọng khác nữa là đường thủy và đường bộ của nơi này khá phát triển. Cho dù là vận chuyển lương thực hay di chuyển đều có những ưu điểm mà những nơi khác không có được.
Có thể nói, nếu như có thể công phá được cửa Hàn Sưởng, cửa Trạm Giang, cửa Vực Môn của Thương Châu, thì khu vực bụng giữa của Đông Khánh đã bày ra trước mắt kẻ địch. Tiếp đến chính là tấn công khu vực đồng bằng rộng lớn bằng một đội quân hùng mạnh, lại có được ưu thế về đường thủy và đường bộ nơi này, vậy thì ngày tàn của Đông Khánh cũng không xa.
Khương Bồng Cơ cau mày, nhìn bản đồ cũng biết được tầm quan trọng của vùng đất Thương Châu. Không có lý nào mà một gia tộc được gây dựng từ quân sự như Mạnh thị lại không biết tầm quan trọng của nơi này.
Nếu biết tầm quan trọng rồi mà vẫn để cho Mạnh Lượng tự do làm loạn khiến cho dân chúng phẫn nộ, cô cũng không biết nên nói như thế nào mới phải.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải là vì có gia tộc Mạnh thị hùng mạnh đứng đằng sau chống lưng nên cái tên Mạnh Lượng này mới không sợ trời không sợ đất, có gan để phạm tội sao? Nếu như nói chuyện này là chuyện nhỏ thì đây chẳng qua là chuyện một cậu ấm nhà thế gia làm loạn khiến cho dân chúng phẫn nộ. Nhưng nếu làm to chuyện này lên thì đây đúng là đi tìm đường chết…”
Nếu như là bình thường, nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ có cách để dìm chuyện này xuống. Sau đó từ chuyện to biến thành chuyện nhỏ, từ chuyện nhỏ biến thành không có gì.
Nhưng bây giờ, chuyện này nhìn thì giống như một đốm lửa nhỏ có thể tắt bất kỳ lúc nào, nhưng thực chất nó lại có thể gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, cuối cùng là cháy lan ra cả cánh đồng cỏ.
Chỉ tiếc là, giờ cô đang ở Hà Gian nên không hiểu rõ về tình hình của Thương Châu lắm, không có cách nào để suy đoán sâu hơn.
Khương Bồng Cơ xem bản đồ Đông Khánh một lúc lâu rồi mới thu gọn lại cất đi, ở bên ngoài trời đã sáng hẳn.
Đạp Tuyết, Tầm Mai cùng những tỳ nữ khác mang đồ dùng rửa mặt lên, Khương Bồng Cơ rửa mặt bằng nước ấm để đầu óc càng tỉnh táo hơn.
“Hôm nay lang quân có kế hoạch gì không?”
“Lúc này chắc phụ thân vẫn chưa dậy, em bảo quản gia đi chuẩn bị xe ngựa. Ta lên chùa Thượng Phật một chuyến, khoảng trưa chiều sẽ về. Nếu như phụ thân dậy mà hỏi, thì em cứ bảo ta đã lên chùa Thượng Phật thăm Liễu Trần đại sư rồi, phụ thân nghe là biết thôi. Nếu như bên nông trang có người đến báo tin thì nhớ ghi lại, khi nào ta trở về sẽ xử lý sau…” Khương Bồng Cơ dặn dò.
Đến bây giờ, hệ thống vẫn còn đang thèm thuồng cái hòm báu vật vàng kia: “Ký chủ, cô lên chùa Thượng Phật tìm lão lừa trọc kia để làm gì?”
Khương Bồng Cơ cười một