Vẻ mặt Hàn Úc ảm đạm, anh ta giải thích ngắn gọn đơn giản 3tình hình hiện tại.
“Chủ công ngài ấy…”
M2ắt Tạ Tắc đỏ bừng, hai tròng mắt hiện lên hơi nước mờ mịt0, nghẹn ngào đến mức không nói ra được lời hoàn chỉnh.
Nếu không phải hắn đang bị băng vải trói gô, cả ngư3ời không có một chút sức lực nào, nói không chừng, hắn đã nhảy dựng lên mà khóc lớn một trận.
“Thời vậy, vận vậy, mệnh vậy.” Hàn Úc cười khổ một tiếng: “Tất cả chúng ta chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi…”
Tạ Tắc không hổ là đường đệ của Lý Uân, tính tình hai người đều giống như tiểu thiên sứ vậy.
Hắn là người đầu tiên quan tâm đến tình cảnh của Hàn Úc.
“Tiên sinh đây là…”
Hàn Úc có thể tự do ra vào doanh trại, chủ công nhà mình cũng đã chết rồi, như vậy là lập trường bây giờ của Hàn Úc vô cùng rõ ràng.
“Úc đã nhận lời mời chào của Lan Đình Công, tự nguyện gia nhập làm thần tử dưới trướng ngài ấy.”
Hàn Úc không kiêng dè nói ra chân tướng.
Nếu như đổi lại là Trình Tuần nghe được lời này, hẳn sẽ tức giận rút kiếm ra đâm anh ta, cho dù không có sức lực để đâm thì cũng sẽ chửi ầm lên.
Phản ứng của Tạ Tắc thì lại không giống như vậy, ánh mắt hắn mang theo tiếc nuối, đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm cho Hàn Úc.
Hàn Úc đầu hàng Khương Bồng Cơ, chắc chắn địch nhân sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho anh ta, tính mạng của Hàn Úc cũng không cần phải lo lắng nữa.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, binh gia tranh đấu, từ xưa đến nay đều rất khốc liệt. Tiên sinh lựa chọn như vậy cũng là điều dễ hiểu…” Tạ Tắc nghĩ tới người nhà của Hứa Bùi, khóe môi cong lên một nụ cười ấm áp: “Chủ công đi rồi, gia quyến vợ con của ngài ấy không còn được ai che chở nữa. Bây giờ tiên sinh đã đầu hàng quy phục Lan Đình Công, có lẽ Lan Đình Công cũng không tiện giày vò thân thích của chủ công. Chẳng những không thể giày vò mà Lan Đình Công còn phải trông nom cẩn thận nữa… Con cái dưới gối chủ công còn nhỏ tuổi, hẳn là sẽ không gây trở ngại đến cô ta. Sau này tiên sinh phí chút tâm tư, cẩn thận dạy dỗ một phen… Đợi ngày sau lớn lên rồi, bọn họ nhất định có thể vực dậy môn hộ lần nữa, làm rạng rỡ dòng họ, chủ công dưới chín suối nhìn thấy cũng sẽ rất vui mừng…”
Tạ Tắc như vậy không phải là “bắt cóc” đạo đức, ngược lại là vì tốt cho Hàn Úc. Hàn Úc là cựu thần của Hứa Bùi, danh hiệu này sẽ đi theo anh ta cả đời. Quy phục Khương Bồng Cơ, mặc kệ anh ta có muốn hay không thì anh ta vẫn phải trông nom gia quyến của Hứa Bùi, để tránh rước lấy chỉ trích của người ngoài, vu cáo hãm hại anh ta vô tình vô nghĩa.
Đương nhiên, chuyện Tạ Tắc lo lắng là dư thừa, nói cho cùng thì Hàn Úc đã sớm đồng ý yêu cầu của Hứa Bùi.
Cho dù là vậy thì lòng tốt của Tạ Tắc vẫn khiến Hàn Úc được an ủi phần nào.
“Úc biết...” Hàn Úc chuyển đề tài câu chuyện, hỏi thẳng Tạ Tắc: “Tạ Hiệu úy suy nghĩ cho Úc như thế, nhưng cậu có bao giờ nghĩ cho chính mình?”
Tạ Tắc trọng thương bị bắt, lúc này còn bị quấn thành xác ướp không thể động đậy.
Hắn mới từ quỷ môn quan trở về, dù sao cũng sẽ không muốn bò trở lại đúng không?
Tạ Tắc cũng nên suy nghĩ cho mình mới phải.
Câu hỏi này của Hàn Úc làm cho Tạ Tắc ngây người, hai mắt hắn thất thần nhìn đỉnh lều bạt, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
“Tiên sinh tới đây là để khuyên bảo mạt tướng quy thuận sao?”
Hàn Úc gật đầu thừa nhận.
Tạ Tắc là một người thẳng thắn, nếu Hàn Úc dùng tâm kế với hắn, trong lòng mình cũng cảm thấy áy náy.
“Thật ra Lan Đình Công là một người có tính cách hào phóng, trí tuệ rộng lớn.”
Tạ Tắc không thể hiện cảm xúc quá khích, ngược lại trên mặt còn mang theo nụ cười khổ.
Cái đêm tập kích ấy, Tạ Tắc mang ý định lấy tính mạng của Khương Bồng Cơ, Lý Uân không cẩn thận chọc phá thân phận của cô, Tạ Tắc đánh cược tất cả để đi chặn giết đối phương. Dưới tình hình như vậy, người này lại không những không muốn mạng của hắn hay là làm nhục hắn cho hả giận, ngược lại còn ra hiệu cho Hàn Úc mời chào...
Tạ Tắc nói: “Tiên sinh cũng cảm thấy mạt tướng nên quy thuận sao?”
“Úc không thể đưa ra quyết định thay cho cậu được, quy thuận hay không, hoàn toàn phải xem Tạ Hiệu úy lựa chọn thế nào.” Hàn Úc bổ sung một câu: “Dựa vào những gì mà ta nghe thấy được, Tạ Hiệu úy là đường đệ của tướng sĩ Lý Uân dưới trướng Lan Đình Công, cậu lại xuất thân từ Tạ thị của Hoàn Nịnh. Cho dù cậu không muốn quy thuận, ngài ấy cũng sẽ không làm khó cậu đâu.”
Không ngờ, lời này của Hàn Úc giống như một quả địa lôi phát nổ khiến Tạ Tắc phải ngây ngẩn.
Hắn trợn to đôi mắt trong sáng, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Đường đệ gì cơ?”
Tạ Tắc sợ hãi đến mức suýt chút nữa làm rách miệng vết thương, đừng hù dọa hắn chứ.
Nhìn phản ứng của Tạ Tắc như vậy, Hàn Úc khẳng định hắn thật sự không biết gì. Nhưng Khương Bồng Cơ cũng không có khả năng nói dối.
Như vậy