Hai phó tướng nhìn vị quân sư yếu đuối mỏng, không nỡ lòng làm khó Nhiếp Tuân nữa, dù sao quân sư cũng là người bị hại.Nhiếp Tuân lại nói: "Những ngày này, không bằng các ngươi tạm tránh đầu sóng ngọn gió đi trước đã, đợi ông ta bình tĩnh lại."Phó tướng cầu còn không được, không cần Nhiếp Tuân nhắc nhở bọn họ cũng biết lúc này nên tránh Nguyên Tín, ai bảo ông ta là một kẻ điên cơ chứ.Lúc ở trước mặt Nguyên Tín, Nhiếp Tuân lại vu vơ đề cập đến chuyện ông ta say rượu đánh phó tướng, khuyên ông ta kiêng rượu ,bớt nóng nảy tức giận đi.Vốn Nguyên Tín đang phiền lòng, Nhiếp Tuân nhắc lại khiến ông ta càng tức giận, giận cá chém thớt lên hai phó tướng.Phó tướng nào chịu đựng được sự sỉ nhục như thế, lửa giận ngày càng tích tụ trong lòng, hận không thể chặt luôn đầu chó của Nguyên Tín xuống.Hai bên nhìn nhau đầy thù hận, Nhiếp Tuân thấy lửa cháy đã đủ lớn liền tiện tay thêm ít củi.Hai phó tướng cũng chẳng phải người quang minh chính đại gì, do xuất thân và tính cách, hai bọn họ là điển hình của kiểu người được thời thế thì càng trở nên điên cuồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mặt Nguyên Tín, phó tướng chẳng là cái đinh gì, nhưng trước mặt dân chúng, phó tướng lại là quan lớn có thể quyết định sống chết của cả một gia đình.Ngày thứ ba...Trong lúc Nguyên Tín đang uống rượu giải sầu, lính truyền tin tiến vào báo cáo một chuyện.Có một ông lão trung niên đem theo một chiếc chiếu cuốn kêu khóc bên ngoài.Ông ta tức giận nói, "Đuổi ra chỗ khác!"Lính truyền tin nói, " Ông lão đó đàng ồn ào khóc lóc bên đường, nói rằng trong quân doanh có người cưỡng ép cháu gái ông ta, làm nhục cô ấy đến chết !""Cái gì ?" Nguyên Tín nghe thấy lời này đầu óc tỉnh táo vài phần, khuôn mặt lại càng tức giận, "Kẻ nào dám làm trái quân quy ?"Nguyên Tín tự thấy ông ta trị quân rất nghiêm, chủ công Hoàng Tung cũng cấm quân sĩ bắt nạt dân chúng, ai dám làm trái quân quy ?Khổ chủ đã tới tận kêu rồi, Nguyên Tín có thể làm ngơ sao ?Không phải ông ta thương hại khổ chủ, đánh giặc giết người này người nọ là chuyện bình thường, ai quan tâm bọn họ chết như thế nào chứ...nhưng mà ông ta không cho pháp có người phạm tội dưới sự quản lí của ông ta, khiêu khích quyền uy của ông ta.
Đúng lúc Nguyên Tín đang cần chỗ để trút giận, ông ta liền sai người đem khổ chủ vào.Khổ chủ là một ông lão gần 50 tuổi, sương gió đầy người, da mặt sạm đen, trân mặt toàn là những nếp nhăn."Tiểu dân tham kiến đại tướng quân."Ông lão vừa tiến vào đã làm lễ với Nguyên Tín, một tiếng "đại tướng quân" này khiến ông ta cảm thấy lòng dạ thật thoải mái."Ngươi có nỗi khổ gì ?", Nguyên Tín hỏi.Người nông dân lại vái Nguyên Tín thêm một lần rồi nâng tay lau hai hàng nước mắt trên mặt, hai mắt đỏ hoe nói, "Trong nhà tiểu dân có cô cháu gái mới mười bốn xuân xanh, đã được định sẵn một mối hôn sự, cùng sắp thánh gia, nào ngờ mấy hôm trước lại bị quân gia để mắt tới, cưỡng ép nó...Tiếu nhân đã xin bằng mọi cách nhưng vị quân gia kia vẫn không chịu thả người, còn nói muốn đem cháu gái của tiểu dân nạp làm thiếp.
Tiểu dân không chịu nên bị đánh đập...Đứa cháu đáng thương của tiểu dân quỳ xuống cầu xin thay, vậy mà bị vị quân gia kia đánh chết tươi..."Nguyên Tín nói, "Bản tướng trị quân rất nghiêm khắc, sao lại có loại sức sinh cưỡng ép dân nữ thế này chứ ?""Mấy đứa con trai của tiểu dân đều đầu quân chinh chiến, có đứa chết trận, không chết cũng tàn tật, con dâu đã không còn từ lâu, trong nhà chỉ còn trông chờ vào đứa cháu gái duy nhất làm nông thôi.
Hiện giờ cháu gãi cũng không còn nữa, tiểu dân sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa đây ?" Người nông dân càng khóc càng thảm thiết, ông nói "Quân gia kia tự xưng là phó tướng dưới trương đại tướng quân, khiêu ngạo không coi ai ra gì, ngài có cho tiểu dân thêm mười lá gan, tiểu dân cũng không dám nói không thành có!"Nguyên Tín nhíu chặt mày, càng lúc chất cồn càng bộc lên đầu, tính tình cũng bộc phát, ông ta vung tay nói, "Phó tướng dưới trướng bản tướng cũng chỉ có vài người đó thôi, ta sẽ gọi bọn họ đến để ngươi nhìn xem.
Nếu ngươi nói thật, bản tướng sẽ trả lại công bằng cho ngươi, nếu ngươi dám nói dối thì cẩn thận cái mạng quèn của ngươi !"Người nông dân khóc nói: "Tiểu dân nào dám mạo phạm đại tướng quân và các vị quân gia, chỉ thương cho đứa cháu gái của tiểu nhân phải chết quá thảm."Mấy tên phó tướng bị Nguyên Tín gọi tới.Dạo gần đây tính tình Nguyên Tín không ổn định, bọn họ cũng không đoán được ông ta gọi bọn họ đến là vì chuyện gì, nói không chừng là có chuyện gì đó quan trọng cần nghị sự.Các phó tướng bước vào chủ trướng, nhìn thấy Nguyên Tín say rượu mắt lờ đờ ngồi trên ghế, phía dưới là lão nông dân đang run rẩy quỳ.Lão nông dân rụt rè quay đầu lại nhìn họ, các phó tường mờ mịt không hiểu gì.Chỉ có một người nhìn thấy ông ta thì sợ