Điển Dần cảm khái nói: "Đáng tiếc, quá trễ rồi."Phong Cẩn gật đầu phụ họa: " Đúng là quá trễ rồi.
Nếu Nhiếp Tuân phế Nguyên Tín sớm một chút, nói không chừng chủ công..."Anh chỉ nói tới đây ròi dừng lại.
Nếu để cho Nhiếp Tuân toàn quyền chương khống điều hành binh mã Kham Châu, có Nguyên Tín bên cạnh phụ trợ, có thể Khương Bồng Cơ sẽ phải ăn nhiều thiệt thòi, Thủ đoạn của Nhiếp Tuân, Nguyên Tín làm sao so được, Nguyên Tín đem binh đánh giặc thì được chứ tính toán bố cục thì kém xa Nhiếp Tuân.Hành quân đánh trận, kiêng kỵ nhất là để người ngoài nghề chỉ huy người trong nghề.Nguyên Tín không tính là người ngoài nghề, nhưng tính tình ông ta lỗ mãng, dễ xúc động, nguy cơ làm hỏng việc rất cao.Ông ta có thể là một cây đao tốt nhưng không thể làm người cầm đao.Điển Dần cũng có thể coi như một fan cuồng ẩn danh của Khương Bồng Cơ, dù không đến nỗi cuồng nhiệt như Khương Lộng Cầm, nhưng cũng có được lòng tin chắc chắn.
Nghe Phong Cẩn nói vậy, anh ta liền phản bác: " Dù Nhiếp Tuân có được quyền quản lý Kham Chau cũng không thể làm gì được chủ công."Phong Cẩn cười đáp: "Đúng vậy, đương nhiên chủ công là mạnh nhất."Fan cuồng nói cái gì cũng đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Cẩn lựa chọn giống Dương Tư, từ bỏ tranh luận với họ.Mà lúc này Khương Bồng Cơ " mạnh nhất " mà Phong Cẩn nói đang làm gì ?Cô dẫn binh tới gây đủ sóng gió ở Kham Châu rồi vứt lại cục diện rối rắm cho Phong Cẩn xử lý, còn mình mang người phủi mông bỏ đi.Khi Nguyên Tín bị hại, cô mới đi được nửa đường.
Thời viễn cổ, tin tức qua lại rất chậm, đến lúc cô nhận được tin cũng phải mất một thời gian nữa.
Nếu cô biết, khẳng định sẽ cho Nhiếp Tuân mấy cái like cộng thêm vài lời khen ngợi.
Hành động này cực kỳ khiến người ta hả lòng hả dạ.Khương Bồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch ung dung đi đường, trong cổ họng hừ hừ một điệu hát kỳ quái.Bộ dáng nhần nhã thoải mái, chẳng giống mang binh đi đánh giặc mà như đang dẫn theo một đám bạn ra ngoại ô chơi." Chủ công đang lẩm bẩm hát gì thế ?"Vốn Dương Tư còn tưởng chủ công chỉ hừ hừ lung tung thôi, nhưng tập trung nghe một lát lại phát hiện ra có vài đoạn lặp đi ;ặp lại chứ không phải là hừ loạn.Không giống với các điệu hát đương thời, nhạc điệu này rất lạ.Khương Bồng Cơ vui vẻ đạp: " Hành khúc mười quân Liên Bang."Trong câu nói trên, Dương Tư có thể hiểu được cả sáu chứ, nhưng khi ghép lại một câu thì gã chịu, không hiểu nổi.Dương Tư kinh ngạc hỏi: " Hành khúc mười quân Liên Bang? Liên Bang là nơi nào?"Khương Bồng Cơ bắt nạt người không biết gì, dứt khoát lừa gạt: "Một nơi ta nằm mộng thôi, đó là một vùng đất tự do rất xa xôi."Dù đã xuyên qua gần mười năm, Khương Bồng Cơ vẫn rất nhớ cố hương, chưa bao giờ quên."Vùng đất tự do?" Dương Tư "ồ" một tiếng thuận miệng hỏi thăm: "Nơi đó thế nào?"Khương Bồng Cơ nhớ lại: "Một nơi đầy chiến tranh."Từ khi cô hiểu chuyện, Liên Bang không ngừng diễn ra các trận chiến lớn nhỏ, nếu không phải vì chiến sự căng thẳng, Liên Bang cũng không cần khởi động dự án chiến sĩ gen.Có thể nói Khương Bồng Cơ là người bị hại trong kế hoạch này, đòng thời cũng là người được lợi.Không có kế hoạch này, sợ là cô đã chết rồi, hoặc trở thành người bình thường bị bảo hộ.Dương Tư kinh ngạc hỏi: "Nơi chiến tranh khắp nơi...cũng có thể gọi là vùng đất tự do sao?"Khương Bồng Cơ cười nói: "Có lẽ vì...Trong mộng kẻ khơi mào chiến tranh là vì muốn tự do.
Giống như bây giờ, chư hầu tranh đoạt thiên hạ, chiến tranh nổi lên bốn phía cũng vì bình định thiên hạ vậy.
Chiến tranh là không tốt, nhưng chiến tranh cũng là một trong những thủ đoạn để đạt được mục tiêu...""Vì bình định thiên hầm khơi mào chiến tranh, nếu lời này được truyền ra ngoài, thế nào cũng sẽ rước lấy không ít công kích đó." Dương Tư lắc đầu: " Chư hầu tranh đoạt thiên hạ là vì dục vọng của bản thân, tuyệt đối không công tâm như chủ công nói đâu.
Chủ công không giống với bọn họ..."Khương Bồng Cơ cười hỏi lại: "Không giống chỗ nào?""Chủ công tranh đoạt thiên hạ là vì thái bình.
Ngài nói lời này là từ tận đáy lòng, không chỉ Tư tin tưởng, người khác cũng tin.
Ngài khác với các chư hầu khác, không phải ai cũng có phẩm hạnh và giác ngộ cao như ngài.
Ví dụ đơn giản nhất, chủ công cam lòng móc