“Nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Lẽ nào ngươi không có chút manh mối nào về việc bị mất trộm, phải phiền đến ta?” Khương Bồng Cơ cảm thấy Từ Kha vẫn cần rèn luyện thêm, cô rất không hài lòng với cách xử lý công việc kiểu này.
“Kha cho rằng, hiện tại lang quân thiếu một vị thủ lĩnh cho đội bộ khúc*.” Từ Kha nói với vẻ nghiêm túc.
*Bộ khúc: Vào thời Ngụy - Tấn Nam Bắc Triều có nghĩa là gia binh, tư binh (binh lính nuôi trong nhà).
Khương Bồng Cơ nghe vậy liền nhướn mày, Từ Kha không sợ vẻ mặt đó của cô, tiếp tục trình bày: “Những gì lang quân viết ra rất tốt nhưng hiện tại vẫn còn đang ở trong giai đoạn lần mò, không bằng lấy luôn cái có sẵn. Huống hồ, lang quân và Kha đều không hiểu sâu về luyện binh, kinh nghiệm không dày dặn bằng những binh lính lão luyện.”
Khương Bồng Cơ nheo mắt: “Ý ngươi là, người trộm đồ là binh sĩ lão luyện?”
Từ Kha gật đầu: “Vâng, Kha có thể khẳng định đó còn là người có chức tước.”
Khương Bồng Cơ: “…”
Cho dù cô cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, nhưng cũng đã lờ mờ đoán ra được người trộm đồ của Từ Kha là ai.
“Chỉ là, những người này có tính cảnh giác rất cao, rất khó tiếp cận. Nếu không phải Kha lúc từng làm du hiệp có học được phương pháp ẩn nấp, e rằng rất khó qua mắt được bọn họ. Nếu như lang quân muốn chiêu mộ bọn họ thì có khi là phải đợi một khoảng thời gian.”
“Những? Tức là không phải chỉ một người?”
Từ Kha gật đầu: “Không chỉ có một, theo như tiếng bước chân và giọng nói của họ thì đoán chừng có khoảng mười người, hơn nữa đa phần đều đang bị thương.”
Nếu như không phải bọn họ đang bị thương, không đi săn được, thì cũng không đến nỗi rơi vào cảnh chạy đến nông trang trộm đồ.
“Cũng thú vị đấy.”
Khương Bồng Cơ vì chưa gặp những người này, nên cũng không dựa vào lời của Từ Kha để phán đoán thân phận họ. Nhưng cô tin tưởng vào ánh mắt của Từ Kha, bằng không thì cậu ta đã trực tiếp gọi người đi bắt cướp rồi, cần gì phải cố ý đến đây để hỏi ý kiến của cô.
Cho dù, có không phải là người mà cô đoán thì có lẽ những người đó cũng có chút bản lĩnh.
“Ngươi sang phòng thu chi lĩnh thêm mười lượng, mua thêm mấy cân thịt, rồi đến phòng thuốc chuẩn bị thuốc trị thương. Bọn họ thích trộm thì cứ để cho bọn họ trộm. Nhớ cho kỹ, không cần giấu những người đó, phải để cho bọn họ biết chúng ta đã phát hiện ra, hơn nữa còn cố ý giúp đỡ bọn họ.
Một ngày không được thì tặng hai ngày, ngày nào cũng tặng, tặng cho đến khi nào đám người đó khỏi hẳn thì thôi, dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Đã ăn của cô thì cuối cùng vẫn phải trả lại thôi.
Cô đang thử, nếu như họ có lòng tự trọng, tất nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ, xấu hổ rồi sẽ có thiện cảm với chủ nhà đã cố ý giúp đỡ họ. Khiến cho đối phương cảm thấy xấu hổ cũng là một cách để đối phương có thiện cảm với mình. Nếu như bọn họ không có lòng tự trọng thì cô cũng sẽ thay đổi kế hoạch, ấn tượng về họ cũng sẽ xấu đi.
Dù sao cũng chỉ là tốn một chút gạo thịt, đầu tư tuy ít nhưng nếu thuận lợi, đảm bảo sẽ lãi to.
Nghe Khương Bồng Cơ nói xong, khuôn mặt Từ Kha lộ ra vẻ kinh ngạc.
Làm sao mà không kinh ngạc cho được?
Cậu thấy mình tính toán đưa người ta vào bẫy đã là vô sỉ lắm rồi, không ngờ lang quân nhà mình lại còn vô sỉ hơn.
Khương Bồng Cơ thấy cái vẻ ngu xuẩn này của của cậu ta, không hài lòng hừ một tiếng: “Loại người làm việc tốt mà giấu tên thì chỉ có hai loại. Một là người tốt thật sự, hai là tốt theo kiểu không có đầu óc. Ngươi cảm thấy lang quân nhà ngươi là kiểu người nào?”
Từ Kha im lặng, tính toán của lang quân không liên quan gì đến “người tốt” cả, nhưng lại rất khôn khéo. Không chỉ muốn người ta biết là mình làm việc tốt, hơn nữa còn muốn người ta hổ thẹn với ân đức của cậu ấy!
Nếu xét theo tiêu chuẩn đạo đức của thời đại này, trên mặt Khương Bồng Cơ hiện giờ đang viết hai chữ Vô Sỉ rất to!!!
Nhưng mà, cậu thích!!
Trên gương mặt Từ Kha hiện lên một nụ cười.
Khương Bồng Cơ phe phẩy cái quạt, bỗng dưng nói: “Hiếu Dư nên cười nhiều hơn mới phải, không thì sẽ phí phạm cái gương mặt xinh đẹp này.”
Nụ cười của Từ Kha tắt ngúm, cứng đờ nói: “Lang