“Lang quân có cách rồi ạ?” Từ Kha hỏi.
Thực ra Từ Kha mong Khương Bồng Cơ có thể nhờ Liễu Xa giúp đỡ. Chi thứ hai nhà họ Liễu nổi tiếng giàu có, muốn thu mua một lượng lương thực lớn không phải là vấn đề.
“Có thì có, ta đang nghĩ… nếu như đã là tay không bắt giặc, thì tại sao chúng ta không làm triệt để hơn nữa?” Khương Bồng Cơ nhếch môi cười cười, một nụ cười chuẩn mực không xa cách cũng không thân cận.
“Làm triệt để hơn nữa?” Từ Kha hỏi.
[Kẻ Đột Nhập Xui Xẻo]: Mỗi lần Streamer nhà này cười kiểu này, bạn lại thấy da gà da vịt trên người dựng đứng hết cả lên, có ai đấy sắp xui xẻo à?
Người hiểu Khương Bồng Cơ nhất hình như chính là vị khán giả đu theo cô từ lần đầu tiên này.
Cô híp mắt cười cười nói với vẻ sâu xa: “Hiếu Dư, ngươi có biết tên đầu sỏ gây ra bạo loạn ở Thương Châu hiện nay đang ở đâu không?”
Từ Kha không hiểu cái này thì có liên quan gì đến những chuyện vừa nói lúc trước.
“Nếu nói đến giàu có, cả cái Đông Khánh này có ai giàu bằng nhà họ Mạnh ở Thương Châu? Dùng lương thực để đổi con trai, lời thế còn gì.”
Từ Kha ngạc nhiên trợn tròn mắt, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Ý của lang quân là cái vị đó… đang ở trong phủ?”
Khương Bồng Cơ xòe quạt che nụ cười xấu xa của mình lại, giọng đầy chế nhạo nói: “Ừ, lại còn tự vác xác đến tận cửa nữa cơ.”
“Vậy là… lang quân định đóng giả làm thổ phỉ để bắt nhà họ Mạnh dùng lương thực đổi người? Cách này không ổn, làm như thế khi Mạnh Lượng trở về nói vài ba câu, chẳng phải là chuyện này sẽ bị lộ sao?”
“Ngốc, lang quân nhà ngươi là loại người như thế sao?” Khương Bồng Cơ cười giễu một tiếng, “Đương nhiên là để Mạnh Lượng tự tay viết tin sai tâm phúc* của mình mang về nhà họ Mạnh đòi lương thực. Cái chúng ta cần làm chỉ là chuẩn bị người tiếp nhận lương thực, còn những cái khác không cần quan tâm. Còn về phần tên Mạnh Lượng kia? Ha ha, ngươi nghĩ với những gì hắn ta đã làm ra thì còn sống được nữa không?”
*Tâm phúc: tay sai tin cậy.
Ở thời đại này có một câu rất hay, người chết không biết nói chuyện, sẽ không tiết lộ được bí mật gì, nếu chết không toàn thây nữa thì càng hay.
Đương nhiên, câu này trong thời đại của cô thì sai bét, bởi vì thi thể còn có thể tiết lộ được nhiều bí mật hơn.
Nhưng với cái xã hội lạc hậu của thời đại này, chỉ cần Mạnh Lượng chết là chẳng ai có thể tóm được nhược điểm của cô.
Từ Kha nghẹn họng: “Ý của lang quân là, lợi dụng Mạnh Lượng xong liền…” Nói rồi, đưa tay lên vạch một đường trên cổ.
Khương Bồng Cơ giễu cợt: “Không ngờ trong mắt ngươi ta lại quá quắt như thế đấy?”
Từ Kha ngẩn ra: “Vậy lang quân tính thế nào ạ?”
Khương Bồng Cơ lắc đầu, tỏ vẻ ghét bỏ cái sự chậm hiểu của Từ Kha: “Có biết cái gì gọi là tiêu chí nhập môn của mưu mô không hả? Đó chính là, cái gì lợi đều là của mình, tội lỗi là của người khác.”
Từ Kha còn chưa kịp