Từ Kha nhướng mày hỏi lại, “Nói như thế thì Kỳ Quan lang quân cũng từng là người bị hại?”
Kỳ Quan Nhượng im lặng một kỳ lạ.
Anh ta quả thực là “người bị hại”, nhưng đến tận bây giờ anh ta vẫn không hiểu tại sao đối phương vừa mới gặp liền biết được nhiều thứ đến như vậy.
Có điều, tận mắt nhìn thấy Khương Bồng Cơ đào hố bẫy vị Đô úy nọ, Kỳ Quan Nhượng cũng lờ mờ đoán ra được cái gì đó. Đôi mắt của cô quả thật là nhìn thấu tận chân tơ kẽ tóc.
Từ Kha cười nói: “Lang quân có biệt tài ấy vốn là chuyện tốt, ít nhất thì sẽ không bị lũ gian nịnh, tiểu nhân lường gạt. Nhưng mà, có lợi thì cũng có hại, chính vì có biệt tài này mà khó tránh khỏi việc cậu ấy trở nên cố chấp ngang bướng.”
Nói một cách khó nghe, kiểu người tự tin vào ánh mắt và phán đoán của mình chính là tự phụ.
Theo lý mà nói, trở thành thuộc hạ của người quá tự phụ không phải là một lựa chọn tốt. Trong trường hợp bất đồng quan điểm, hai người không ai phục ai, vậy thì cuối cùng ai sẽ là kẻ nhún nhường?
Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc nghe rồi hỏi lại: “Nếu đã là như thế, chẳng lẽ Hiếu Dư không cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình?”
Từ Kha trả lời: “Cho dù là vậy, lợi vẫn nhiều hơn hại. Tuy lang quân tự phụ nhưng cũng biết chừng mực, nếu như bất đồng quan điểm cậu ấy cũng chịu lắng nghe ý kiến của người khác. Ngoài ra thì lang quân không thích tham gia nhiều vào những lĩnh vực mà mình không am hiểu. So với đám vô dụng không có bản lĩnh nhưng lại thích khoa chân múa tay chỉ đạo người khác, cậu ấy vẫn đáng yêu hơn nhiều.”
Từ Kha cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Với lại, giấy bán thân của Kha vẫn còn nằm trong tay cậu ấy, có mọc thêm cánh cũng khó thoát. Kha đã sớm chấp nhận số phận rồi, cũng đã buông bỏ phiền não của vấn đề này.”
Kỳ Quan Nhượng nghe được ba chữ “giấy bán thân” liền rất kinh ngạc, dường như không ngờ Từ Kha lại bán mình cho Liễu phủ.
“Lúc còn trẻ bồng bột phạm sai lầm, sau đó liền rơi vào ổ sói…” Biểu cảm lẫn giọng điệu rất thoải mái vui vẻ, cho thấy cậu đã chẳng hề oán hận gì về chuyện này, “Có khoảng thời gian sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được.”
Kỳ Quan Nhượng cau mày nói: “Tuy tính tình Lan Đình có hơi cổ quái nhưng phong cách làm việc của cậu ấy cũng được coi là đứng đắn, tại sao lại dọa đến cậu?”
“Kha cũng đâu có nói là bị lang quân dọa?”
Từ Kha lầm bầm, ánh mắt của Liễu Xa đêm đó đến bây giờ vẫn là cơn ác mộng của cậu.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện câu được câu không, giọng nói chẳng khác gì tiếng muỗi vo ve. Dù tai Khương Bồng Cơ có thính nhưng hiện giờ cô không để tâm đến bọn họ, nên cũng không nghe thấy.
Người đàn ông nọ chính là Mạnh Hồn.
Ông ta đang cố gắng hướng chủ đề câu chuyện sang Mạnh Lượng, nhưng Khương Bồng Cơ làm như không chú ý đến điều đó, chỉ tán gẫu chuyện trên trời dưới đất rồi hỏi han chuyện dân tình khắp nơi với ông ta.
Câu chuyện vòng đi vòng lại mấy lần, cuối cùng quyền chủ động vẫn nằm trong tay Khương Bồng Cơ.
Sau cùng, cô đột nhiên đưa ra một lời mời: “Đời người ngắn ngủi, có thể đi đến nhiều nơi, ngắm nhìn cuộc sống phong phú như thế cũng không dễ, ta thật sự khâm phục ngươi. Từ nhỏ tới lớn ta đều quanh quẩn ở Hà Gian, chưa đi đến nơi khác bao giờ. Trung Nguyên rộng lớn như thế, ta thật muốn đi nhìn ngắm.”
Thấy biểu cảm ngây thơ của Khương Bồng Cơ, đột nhiên Mạnh Hồn lại có cảm giác như đang nhìn thấy con gái mình. Trước kia nó cũng từng phàn nàn với ông về chuyện bị nhốt trong nhà, không thể thúc ngựa rong ruổi sa trường kiến công lập nghiệp, liều mạng vì gia chủ giống như ông..
Ông cười khổ nói: “Đấy là do tiểu lang quân chưa từng nếm mùi khổ sở. Ngồi trong nhà mà còn có tai họa từ trên trời rơi xuống. Ra khỏi nhà, rời khỏi quê hương thì lại càng khó khăn, mưa gió bão táp khổ