Ở quận Mạnh, dù có là những nơi như sòng bạc đi chăng nữa cũng vẫn phải nhường nhịn Mạnh Lượng, cho nên mỗi lần hắn ta đi đánh bạc đều thua ít thắng nhiều.
Một lần hai lần, rồi dần dần thành thói quen, khiến cho Mạnh Lượng có ảo giác mình là chúa tể sòng bạc, bây giờ đến Hà Gian thì chẳng khác gì đá phải ván sắt.
Lộng Cầm nghe thấy con số 6,000 lượng vội ôm thật chặt chỗ thẻ vàng trong lòng, mặt mũi trắng bệch hỏi, “Lang quân, thế này…”
Nếu như cứ tiếp tục thế này nữa thì cả cô lẫn lang quân đều không ra được khỏi đây mất.
“Đây là một cái bẫy, đừng lo.”
Khương Bồng Cơ cười giễu, đây là kết quả do cô cố ý dẫn dắt.
Mạnh Lượng là con trai dòng chính của Mạnh thị, sinh hoạt bình thường toàn dùng những thứ tốt nhất. Cộng thêm bà mẹ ruột nắm toàn bộ quyền lực trong nội trạch yêu chiều thế nên hắn ta muốn cái gì mà không có? Số tiền mỗi tháng chi cho hắn đã lên đến con số khiến người ta phải há hốc mồm.
Số tiền mỗi một lần hắn ta đặt cược ít nhất cũng là mấy trăm lượng, có những lúc hắn ta chơi to còn có thể lên đến con số hàng nghìn.
Nhưng, những người khác không dám thắng hắn, bởi vì có thắng cũng vô dụng. Mạnh Lượng mà thua sẽ kéo gia đinh đánh đến tận nhà người ta, đúng là một tên tai họa.
Lần này, hắn ta lại cược thêm một nghìn lượng nữa.
Tên nhà cái bàn Mạnh Lượng thấy vậy thì cười không khác gì một con cáo già: “Vị lang quân đây đã nợ sòng bạc mấy nghìn lượng rồi, tiểu nhân làm ăn nhỏ, nếu như ngài cược xong không trả tiền thì bọn tiểu nhân lỗ vốn rồi còn gì nữa?”
Gã nhà cái chơi trò lạt mềm buộc chặt, dường như đang ngăn không cho Mạnh Lượng chơi tiếp nữa nhưng ẩn ý trong lời nói của hắn ta lại không như thế.
Mạnh Lượng tức đến mức bật cười, hắn ta mà không có tiền sao?
Nực cười, không biết hắn ta là ai sao!
“Bảo chơi thì cứ chơi, lắm mồm thế làm gì, mắt chó khinh người, tí bạc này mà tiểu gia còn phải ăn chặn của ngươi?” Mạnh Lượng cáu giận đập bàn, cái tướng chẳng khác gì hạng lưu manh đầu đường xó chợ.
Gã nhà cái bị mắng cũng không tức giận mà ngược mà còn cười hì hì vỗ tay: “Điều này là đương nhiên rồi, tiểu nhân vừa nhìn là biết lang quân xuất thân phi phàm... Nhưng điều đó cũng đâu có so được với vàng thật bạc thật? Ngài nói hùng hồn lắm nhưng một cắc bạc tiểu nhân cũng có nhìn thấy đâu, nếu như ngài thắng thì sòng bạc cũng phải đưa bạc ngay cho ngài cơ mà.”
Cơn tức của Mạnh Lượng vọt lên tận óc, chỉ hận không thể xé nát cái miệng của tên nhà cái ra.
Nếu như đây là quận Mạnh thì cái lũ có mắt không tròng này dám đối xử với hắn ta như thế sao?
Tức thì tức, nhưng quả thật bây giờ trong người Mạnh Lượng không có tiền.
Thấy Mạnh Lượng bị kích đến thế mà không lấy tiền ra, gã nhà cái hừ lạnh nói: “Không có tiền còn giả vờ là người có tiền để đánh bạc? Đây là sòng bạc chứ không phải là nhà từ thiện. Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên. Mau mang tiền ra đây rồi cút đi. Không có tiền thì cứ nói thẳng, đừng có ở đây bố láo với ông!”
Gã ta nói xong liền có mấy gã đàn ông lực lưỡng mặc áo vải xông đến bao vây họ lại.
Lúc này, Mạnh Lượng đã bị gã nhà cái làm cho tức đến mức phát rồ.
Cảm xúc bực bội bị thua bạc bị đè nến đến cực hạn, cộng thêm việc bị một con kiến hôi mà hắn chẳng bao giờ thèm để vào mắt trào phúng, Mạnh Lượng cao ngạo bị chiều chuộng từ bé làm sao có thể chịu đựng được?
Mà, hắn vốn dĩ không phải là kẻ biết nhẫn nhịn.
Đến lúc này, Khương Bồng Cơ bước đến khuyên can, nhưng thực ra là đang đổ thêm dầu vào lửa. Cô nói với giọng