Lời này vừa nói ra, đừng nói là đám khán giả ngây ngốc, Mạnh Hồn cũng đơ mặt, thậm chí ngay cả chính bản thân Mạnh Lượng cũng ngỡ ngàng.
Hắn có nói như vậy hả?
Mạnh Lượng đúng là đã từng nói như vậy, nhưng lại không phải nói với Khương Bồng Cơ, mà là nói với kế phu nhân Cổ Trăn.
Nhưng dù là nói với ai thì cũng là đã từng nói, Khương Bồng Cơ cũng không coi là nói xạo.
Mạnh Hồn vừa nghe xong, hoàn toàn không chút nghi ngờ gì Khương Bồng Cơ đang bịa chuyện. Hơn nữa, còn cho rằng là Mạnh Lượng miệng chó khó mọc ngà voi, đảo lộn trắng đen.
Ông cười thảm, quên cả việc che giấu giọng nói: “Tiểu lang quân là Bồ Tát sống, sao lại bị tên khốn nạn này che mắt.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khương Bồng Cơ đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Cô dùng tay quay mặt của Mạnh Hồn lại, kéo gần lại để nhìn rõ hơn, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ, cô chất vấn: “Sao lại là ngươi!”
Mạnh Hồn không trả lời, hỏi ngược lại cô: “Không biết tên súc sinh này đã vu hãm gì Mạnh mỗ? Mạnh mỗ sao lại đi hãm hại hắn, lại lấy cái gì để vu oan cho hắn cơ chứ? Vợ con Mạnh mỗ chết thảm, chẳng lẽ không phải vì tên súc sinh này hại sao? Không ngờ hắn còn mặt dày đảo lộn trắng đen!”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn Mạnh Lượng, lại quay qua khuôn mặt bi phẫn đầy hận thù của Mạnh hồn, trong lòng “do dự khó quyết”.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, đám người trong căn nhà củi ai nấy đều căng như dây đàn.
Khương Bồng Cơ không còn cách nào khác thở dài một hơi, âm thanh khô khốc nói: “Nơi này không tiện ở lâu, đổi nơi khác nói chuyện.”
Tuy là như thế, cô lại không buông lưỡi đao đang kề trên cổ Mạnh Hồn, thuộc hạ của Mạnh Hồn tự nhiên cũng không dám rục rịch.
Mạnh Lượng tuy đầu óc không được thông minh lắm, nhưng trực giác của hắn cũng không đến nỗi nào. Đều biết Mạnh Hồn và Liễu Hi có ý đồ xấu với hắn.
Thế nhưng hiện giờ hắn lại không có cách nào nói chuyện, hai tay cũng không thể viết chữ, nếu không đã sớm vạch mặt tên Liễu Hi giả tạo bụng dạ khó lường này rồi.
***
“Nơi này đã an toàn rồi, tạm thời sẽ không có người đến làm phiền, bây giờ các ngươi có đủ thời gian để nói rõ chân tướng cho ta. Con người ta ghét nhất thể loại lừa gạt và phản bội.” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói với Mạnh Hồn, “Trước đây ta còn tưởng ngươi là lưu dân cùng đường mạt lộ buộc rời bỏ quê hương, bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là ngươi cố tính bày trò, lấy thủ đoạn này để tiếp cận ta đúng không?”
Hôm qua không mở livestream, vì thế những bạn khán giả không hề biết kỹ thuật diễn kịch của Khương Bồng Cơ cao siêu tới mức nào, rối rít an ủi cô.
[A Nhan]: Bác Streamer đừng khóc, đừng đau lòng, rõ ràng là tên đàn ông thối tha này quá giảo hoạt.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Tội nghiệp bác Streamer, bị người lừa gạt, một cảm giác thật khó chịu, haizzz, ngoan ngoan đừng buồn nữa nha.
[Tịch Nhan]: Đúng đó, đừng buồn, tụi này luôn ủng hộ bác, sao loại người này sống trên đời chi cho chật đất.”
Ngoài những khán giả có chút ngây thơ này với một số lính mới chưa hiểu rõ tình hình nguồn cơn ra sao, thì vẫn còn một đám người có thái độ tương phản.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Cược một trái ớt bạc, bác Streamer chắc chắn là đang đào hố bẫy người ta!
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Đời người như một bộ phim, tất cả đều dựa vào kỹ thuật diễn, sau vụ lần trước, tôi đã không bao giờ tin tưởng bác Streamer nữa rồi.
Khán giả xem đến hứng khởi, ai nấy đều kích động, có chút người nhìn thấu chân tướng, nhưng phần lớn đều đồng cảm với Khương Bồng Cơ.
Mặt Khương Bồng Cơ không chút đổi sắc nhận hết mọi lời đồng tình, nhưng chỗ cần phiêu thì vẫn diễn nuột nà.
Mạnh Hồn chắp tay nói với cô: “Việc này là Mạnh mỗ không đúng, không thành thật với tiểu lang quân. Nhưng do việc này quan hệ tới tính mạng cả nhà Mạnh mỗ cũng như các vị huynh đệ, không thể không giấu. Cái mạng này có mất đi cũng chẳng sao, chỉ tiếc là không thể chính tay báo thù rửa hận!”
Lưỡi đao Khương Bồng Cơ vẫn kề trên cổ Mạnh Hồn hơi buông lỏng một chút.
Mạnh Hồn cảm giác được, âm thầm thở phào. Vị tiểu lang quân này thân thủ mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại là người có tính cách nhân từ dễ mềm lòng, thật quá dễ bị thua thiệt.
Khương Bồng Cơ dường như không biết sự thay đổi