[Một Chiếc Lá Thành Thuyền]: Thương bạn Mạnh Lượng này dã man, đã chụp hình lại lát về chế meme, thương thương.
[Pháo Hoa Trên Sông]: Thương +1, cảm giác thằng bé ngu người luôn.
Đám người xem nói không sai, Mạnh Lượng đúng là ngu người luôn rồi.
Hắn phẫn nộ gào thét, vô cùng muốn mở miệng nói.
Có lẽ là trời xanh phù hộ, hắn đã hồi phục lại được tiếng nói của mình.
“Lũ... lũ khốn... không bằng c*t chó!”
Tuy hơi hàm hồ nhưng Mạnh Hồn vẫn nghe ra lời hắn nói gì, liền nhấc chân đá vào mặt hắn một cái. Do cú đá quá mạnh, hắn ngã nhào lên đất, còn văng ra một quãng.
Từ bé đến giờ kẻ nào dám đối đãi với hắn như vậy chứ?
Trước giờ chỉ có hắn đá kẻ khác, đến lượt bố con thằng nào dám đá hắn chứ?
Mạnh Lượng nhổ ra mấy chiếc răng, miệng lùng bùng nói: “Lũ các... ngươi... đồ khốn... không bằng c*t chó!”
“Chết đến nơi rồi còn mắng chửi ai? Hôm nay... ta phải báo thù cho vợ con ta. Mạnh Lượng, kẻ không được chết tử tế phải là ngươi!”
Mạnh Hồn tiến lên, túm lấy tóc Mạnh Lượng rồi giật ngược lên, lực mạnh như thể muốn lột hẳn da đầu của hắn ra vậy.
Khương Bồng Cơ thấy vậy, lấy thẻ tre che đi khóe môi hơi nhếch lên và đôi mắt sáng rực như sao của mình.
Cô làm khẩu hình nói, bye bye, Mạnh Lượng!
[Một Chiếc Lá Thành Thuyền]: Chu choa mạ ơi, rõ ràng là Streamer bao xấu xa bao nguy hiểm, cơ mà... cơ mà... tui chết mê nụ cười của cô ấy rồi!
[Diêm Bán Cô Bé]: Headshot một phát bé cưng hết máu luôn!!!
[Teddy]: Tôi vốn chỉ muốn im im theo dõi thôi, cảm xúc của tôi với Streamer là con số 0... cho đến khi chứng kiến nụ cười vừa rồi. Cảm giác như thần Cupid xọc phát mũi tên vào tim tôi vậy, hưng phấn đến từng lỗ chân lông luôn, mê Streamer rồi ứ muốn đâu, ứ muốn đâu.
[Đau Thì Đau Cả Đôi]: Tuy tôi có bạn trai rồi, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, tôi muốn cong vì cô ấy luôn.
[Bách Quỷ Dạ Hành]: Cong thì tính gì? Tui còn muốn thẳng vì bả này, trùi ui seme quá đi tui không khép chân lại được rồi nà!!!
Trong phòng livestream không ít fanboy fangirl muốn thẳng muốn cong vì Khương Bồng Cơ.
Ngoài kia, trái tim Mạnh Hồn cũng đang đập ầm ầm, cảm giác hưng phấn khi được trả thù bao trùm lấy mọi giác quan của ông, thậm chí đánh thức con dã thú ngủ sâu trong nội tâm ông.
Nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng, dù có hận Mạnh Lượng cỡ nào đi nữa, ông cũng sẽ không làm ra những chuyện quá tàn bạo.
“Chỉ giết tên súc sinh này thôi thì chẳng phải lời cho hắn quá sao?”
Mạnh Hồn nói: “Hắn súc sinh, nhưng chúng ta không thể vì bị chó cắn mà cắn lại chó được. Dùng nắm đấm để giải quyết tuy là sướng tay, nhưng đâu thể bởi vậy mà đánh mất phương hướng của bản thân mình, huống hồ... tra tấn một kẻ sắp chết, chẳng có gì đáng vui vẻ cả...”
“Nhưng nếu giết hắn một cách đơn giản như vậy, ta không cam lòng, cảm giác thiếu thứ gì đó.” Một người không phục nói, làm nhiều chuyện ác như thế mà không bị trừng phạt gì, chết gọn gàng sạch sẽ, há chẳng phải quá lời cho hắn ta sao?
Mạnh Hồn nghĩ rồi thấp giọng, nói: “Các người nghĩ tra tấn sẽ khiến hắn sẽ sám hối về hành vi của bản thân mình hay sao?”
Người kia lắc đầu.
Tính tình Mạnh Lượng ra sao mọi người đều rõ, cứng đầu cứng cổ, chết cũng không chịu hối cải.
“Chúng ta không tra tấn hắn, cũng không cho hắn chết tử tế... Chẳng phải hắn sợ chết lắm sao, vậy thì tặng hắn vài nhát ở cổ tay, cho hắn nếm thử mùi vị máu mình chậm rãi chảy hết.” Hồi lâu sau, Mạnh Hồn bày cách, giọng nói bình tĩnh nhưng khiến người ta lạnh tới thấu xương.
“Ta, muốn, tận, mắt, nhìn, thấy, hắn, tắt, thở!”
***
Lúc này, Khương Bồng Cơ đã ra khỏi phòng, cô không có hứng thú xem Mạnh Hồn báo thù.
Một người vốn thành thật trở thành một kẻ lòng dạ độc ác nham hiểm, cảnh tượng này không có gì tốt đẹp cả.
Từ khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ livestream giao lưu 50%, hệ thống luôn im lặng giả chết, không chủ động nói chuyện hay trao đổi gì với Khương Bồng Cơ.
Dù sao, ngay