“Diệt trừ thổ phỉ sao?”
Mạnh Hồn có hơi khó tin, phải biết là những kẻ cùng đường phải chạy vào rừng làm cướp ấy, đến quan phủ còn lười không thèm điều binh đi xử lý, khiến chúng tác oai tác quái một phương. Không ngờ lang quân nhà này lại muốn diệt trừ chúng, nhưng mà... kiếm đâu ra người đây?
“Ừm, nhưng ngươi cũng không cần lo nhiều quá đâu, nếu đã dám dùng số lượng người ít ỏi ấy đi xử lý chuyện này thì chắc chắn đã nắm chắc tuyệt đối rồi.”
Khương Bồng Cơ không phải kẻ ngu ngốc, dọn sạch lũ thổ phỉ không cẩn thận sẽ đầu rơi máu chảy ngay. Nếu cô dám làm thì ắt đã dự liệu được tất cả rồi, nói thẳng ra là, con người này tính toán cực kỳ chi li, làm ăn mà lỗ vốn sẽ không dại mà làm.
Mạnh Hồn không hiểu, rốt cuộc thì vị lang quân này còn bao nhiêu con bài chưa lật mà lại tự tin đến vậy, cậu ta dám lấy cứng đối cứng với bọn thổ phỉ kia sao?
Nhưng không để ông phải thắc mắc lâu, Khương Bồng Cơ lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy trúc được gấp gọn lại bằng lòng bàn tay rồi đưa cho ông.
“Ngươi mở ra mà xem, có lẽ ngươi sẽ hiểu được vì sao ta dám làm như vậy.”
Mạnh Hồn mở tờ giấy ra, xoay tới xoay lui mới tìm được góc nhìn chính xác.
Sau đó, Mạnh Hồn - tiền thân là Đô úy của Mạnh thị, hoảng hốt đến mức suýt thì quăng luôn tờ giấy đi. Nhưng may là lý trí kiềm hãm kịp thời, ông cẩn thận gấp tờ giấy lại về nguyên trạng, động tác vô cùng cẩn thận và nâng niu, như thể vật trên tay là thứ gì đó vô cùng quý giá.
Dù chỉ là một bức vẽ, nhưng thật sự là báu vật vô giá đối với Mạnh Hồn!
“Bức, bức vẽ này...” Mạnh Hồn theo võ, ít học nhưng cũng biết chữ, ít nhiều gì cũng đọc vài ba cuốn sách, làm Đô úy bao năm, nhãn lực và kiến thức cũng hơn mấy ông nhà võ bình thường.
Ban đầu, ông không hiểu bức vẽ này là gì, nhưng khi cẩn thận đọc những dòng chú giải nho nhỏ bên cạnh, trong lòng ông đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ vô cùng to lớn khiến trái tim của ông run rẩy. Đồng thời cũng cảm giác được sự tin tưởng của Khương Bồng Cơ dành cho ông, làm ông cũng càng yên tâm hơn.
Đại trượng phu đã sinh ra ở đời, nào có ai không muốn kiến công lập nghiệp, lưu danh sử sách chứ?
Khương Bồng Cơ đang đánh cược với ông, sao ông lại không thử trung thành với đối phương chứ?
Với tấm lòng quảng đại và tràn đầy hăng hái, chỉ riêng điều ấy thôi, thì dù cậu ấy có là kẻ tay trắng, không quyền không thế, cũng hơn gấp trăm ngàn lần vài ba kẻ giàu sang phú quý rồi.
Ai biết được, có khi nào người thiếu niên vô danh hiện giờ sẽ nổi danh khắp Cửu Châu trong tương lai?
*Cửu Châu = Trung Quốc.
Tâm trí Mạnh Hồn hoàn toàn tập trung ở bản vẽ của Khương Bồng Cơ, bản vẽ ấy là bản vẽ nỏ trước kia cô đưa cho Từ Kha xem.
Từ Kha tuy là một kẻ ngoài ngành, nhìn không hiểu gì nhưng vẫn biết được giá trị của nó, xuất thân nhà võ như Mạnh Hồn lại không nhìn ra sao?
“Thứ này... đã làm ra rồi sao?” Ông cố gắng đè nén sự kích động trong câu nói của mình.
Khương Bồng Cơ lắc đầu, tiếc nuối nói: “Hiện giờ, các thợ thủ công còn đang chế tạo gấp. Tuy làm thì làm được, nhưng chất gỗ yêu cầu cho thứ này khá mỏng manh, độ dai không đủ, không phát huy được toàn bộ uy lực vốn có, tầm bắn cũng không xa như trong dự tính.”
Mạnh Hồn có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không thất vọng quá nhiều.
“Chiếc nỏ này, kích cỡ chỉ bằng nửa cung tên bình thường, lại nhẹ nhàng, rất thích hợp cho việc tác chiến tốc độ nhanh.” Mạnh Hồn hiểu được hết nội dung của bản vẽ, trong lòng sục sôi không ngừng và cũng hiểu vì sao Khương Bồng Cơ lại tự tin với việc diệt trừ thổ phỉ đến thế.
Muốn huấn luyện một binh sĩ trở thành tay thiện xạ bách phát bách trúng không chỉ cần thời gian và sức lực, mà yêu cầu với đối tượng huấn luyện cũng rất cao, nào là yêu cầu về thị lực, lực