“Không ngờ lang quân cũng có nghiên cứu về luyện binh…”
Mạnh Hồn cầm bản thảo Khương Bồng Cơ viết về quá trình luyện binh như cầm báu vật trên tay.
“Nếu như Mạnh giáo đầu còn chỗ nào không hiểu có thể đến tìm Kha bất cứ lúc nào.”
“Điều đó là đương nhiên, đến lúc ấy vẫn phải làm phiền Hiếu Dư.” Mạnh Hồn chắp tay cười, ông lại thêm phần yêu thích cậu thiếu niên Từ Kha này.
Văn và võ là hai lĩnh vực khác nhau, Từ Kha là văn nhân không am hiểu việc huấn luyện, nhưng cậu ta làm việc rất cẩn thận. Cho dù trước đây Mạnh Hồn chưa từng tiếp xúc với một nhóm bộ khúc có hình thức như thế này, nhưng sau khi nghiêm túc đọc những gì Từ Kha đưa cho ông, trong đầu ông cũng có cái nhìn sơ bộ.
Hai người đã là người cùng một phe nhưng vẫn chưa thân quen lắm nên chỉ có thể nói chuyện về công việc.
Từ Kha rất có thiên phú, hơn nữa khả năng nhận thức cũng rất tốt, cậu ta học được khá nhiều thứ khi trò chuyện với Mạnh Hồn và cũng rất có hứng thú với đề tài “vận chuyển lương thực thời chiến” mà Mạnh Hồn đề cập đến.
Cái gọi là “binh mã chưa xuất phát, lương thảo đã đi trước” tức là một con đường vận chuyển lương thảo tốt có thể quyết định thắng bại của một trận chiến, câu này không hề sai.
Mạnh Hồn thấy Từ Kha hỏi về phương diện này đương nhiên cũng không giấu nghề, nói hết những gì mình biết, thậm chí còn nhắc đến một vài quyển sách có nội dung liên quan đến vấn đề này. Còn về phần làm thế nào để tìm được những cuốn sách này thì đó không phải là chuyện mà ông cần quan tâm.
Mạnh Hồn không đọc nhiều sách bằng Từ Kha nhưng ông lớn tuổi hơn, tích lũy được nhiều kinh nghiệm quý báu hơn.
Bất tri bất giác hai người nói chuyện đến lúc tối muộn, hai người ăn qua loa bữa tối rồi vội đi làm việc của mình.
***
Khương Bồng Cơ quay về Liễu phủ, sau đó mặc y phục dạ hành rồi đặt hai bức thư vào góc tương đối khuất của phòng chứa củi sòng bạc.
“Như thế này là được…”
Cô nở nụ cười, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, điều này khiến tâm trạng của cô vui lên không ít.
Bóng dáng của cô nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
***
Khuya tối hôm ấy, sòng bạc vẫn rất náo nhiệt.
Đám con bạc chẳng cần biết sòng bạc tổn thất bao nhiêu, trong mắt bọn họ chỉ có tiền của mình và tiền trong túi của những kẻ khác.
Bị Khương Bồng Cơ làm cho một vố mất 4,000 lượng bạc, lão chủ sòng bạc tức đến mức hộc máu mồm.
Sau đó, lại nghe tin con thú cưng xinh đẹp mĩ miều nhốt trong phòng chứa củi kia không biết bị ai bắt mất, đám tay chân cũng bị thương không nhẹ, lão suýt nữa thì tăng xông bất tỉnh, nhưng số lão may vẫn sống nhăn răng.
Cho dù gặp hai vố đau, nhưng lão chủ sẽ không vì vậy mà đóng cửa sòng bạc, thế nên sòng bạc vẫn tiếp tục làm ăn.
Cái sòng bạc này là gia sản của lão ta ở Hà Gian, nếu mà đóng cửa thì một ngày sẽ tổn thất bao nhiêu bạc chứ?
“Lớn lớn lớn!!! Nhất định là lớn!!!”
“Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ!! Lần này chắc chắn là nhỏ!”
Tiếng gào thét cá cược ầm ĩ vang khắp tầng một của sòng bạc, gã nhà cái mặt thì tươi cười nhưng lại ngầm cảm thấy hơi căng thẳng.
Hắn ta mở bát, 6-6-6, tổng 18, nhà cái ăn!
Lúc này đã có không ít những con bạc thua đỏ mắt bắt đẩu làm ầm lên, nói