“Nhị lang quân, đã hỏi rõ ràng rồi ạ…” Phu xe quay về thấp giọng bẩm lại với Khương Bồng Cơ.
Một lúc lâu sau, Khương Bồng Cơ hỏi: “Chiếc xe này không có bất kỳ dấu vết nào của Liễu phủ chứ?”
Phu xe ngẩn ra rồi trả lời lại ngay: “Chuyện lang quân cố ý dặn dò, tiểu nhân nào dám làm trái?”
Tuy không biết lang quân nhà mình có tính toán gì mà lại đột nhiên đưa ra yêu cầu, hôm nay ra ngoài không được dùng xe có dấu hiệu của Liễu phủ. Nhưng mà, Liễu phủ có rất nhiều xe chuyên để đưa đón các loại yến hội nên đây không phải là vấn đề khó.
“Được, ta biết rồi.” Khương Bồng Cơ nhắm mắt lại, nói với phu xe, “Đi ra khu chợ Tây…”
“Vâng!” Phu xe vung roi ngựa, con ngựa rảo bước vòng qua đám người đi về phía chợ Tây.
Sau khi Khương Bồng Cơ đi khỏi, trên tầng hai của quán trà phía đối diện có mấy gã đàn ông cao lớn khí thế bất phàm đang ngồi đó. Trà để trên bàn đã lạnh ngắt nhưng không ai động đến một ngụm, những người đó nhìn chằm chằm vào sòng bạc trước mặt, bọn chúng đã đợi rất lâu rồi những không có tình huống đặc biệt nào xảy ra.
Những người này là tùy tùng bảo vệ Mạnh Lượng đến Thượng Kinh.
Gã cầm đầu nhìn chằm chằm vào một chiếc xe ngựa đã chạy đi xa, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ nghi ngờ.
Hắn ta gọi tiểu nhị của quán trà lại, chỉ vào chiếc xe ngựa còn chưa đi xa kia hỏi: “Ngươi có biết xe ngựa đó là của nhà nào không?”
Tiểu nhị khó xử thò đầu ra nhìn, ngẫm nghĩ cả nửa ngày mà không thấy có gì quen thuộc cả.
Đó là một chiếc xe ngựa rất bình thường, từ vật liệu cho đến cách chế tạo đều rất bình thường, những nhà có chút tiền của là có thể dùng được.
Tiểu nhị lấy làm khó hiểu, xe ngựa bình thường đều như thế này cả mà, trên thân xe cũng không có tộc huy*, ai mà nhận ra được đấy là của nhà nào?
*Tộc huy: kí hiệu, huy hiệu gia tộc.
Anh ta khó xử nói: “Khách quan hỏi thế là làm khó cho tiểu nhân quá rồi, đó chỉ là một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường. Ở cái đất Hà Gian này mười chiếc thì có chín chiếc như thế, ngài hỏi tiểu nhân có nhận ra là của nhà nào không thì tiểu nhân thật sự không biết.”
Lúc này, đám tùy tùng Mạnh thị đã cởi giáp trụ trên người ra cho nên tạm thời bọn chúng vẫn chưa bị nhận ra là thủ phạm của hai vụ án lớn vừa rồi.
“Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Gã cầm đầu không nói gì, trong lòng vẫn không dám chắc, gã giơ tay ra hiệu cho người đi theo dõi chiếc xe ngựa nọ xem là của nhà ai…
Không biết vì sao mà gã ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, ở những nơi xảy ra án mạng, trừ lũ ngu dân không sợ chết thích hóng chuyện bu vào xem thì người bình thường sẽ không muốn đến gần vì sợ xui xẻo, chứ đừng nói đến những kẻ giàu có có thể ngồi xe ngựa.
Nhưng, khi tên thuộc hạ quay về bẩm báo lại hành trình của chiếc xe ngựa kia, gã đành phải dẹp mối nghi ngờ sang một bên.
“Thủ lĩnh, thuộc hạ cảm thấy chiếc xe ngựa đó cũng không có gì đáng nghi, cũng không phải là người của Mạnh Hồn đóng giả…” Tên tùy tùng bám theo Khương Bồng Cơ đi lung tung vòng quanh chợ Tây bất đắc dĩ nói.
“Vậy ngươi nói xem, tại sao đối phương lại dừng lại để nghe ngóng?” Gã cầm đầu hỏi.
Tên tùy tùng kia ngẩn ra sau đó mới ấp a ấp úng nói: “Chắc là vì quá nhiều người tụ tập ở đó nên bị cản đường…”
Gã cầm đầu: “…”
Cũng đúng, bọn chúng hoành hành ngang ngược ở Thương Châu quen rồi, chưa bao giờ có khái niệm nhường đường, cứ thế mà xông thẳng qua.
Nhưng… đây là quận Hà Gian.
Hay nói một cách khác, cái suy đoán gã ta cho rằng là thông minh hóa ra chỉ là do gã ta ngu đần mà thôi.
Nghĩ đến đó mặt mũi gã ta sa sầm lại.
“Thủ lĩnh, chúng ta đã canh chừng ở đây một ngày rồi cũng không phát hiện ra