“Mấy con ngựa này cũng tốt nhỉ… không bằng dắt về… cũng đỡ tốn một khoản.”
Khương Bồng Cơ nấp trong bóng tối, cẩn thận quan sát, khi tầm mắt của cô chuyển đến chỗ mấy con ngựa liền sáng rực.
Tuy mấy con ngựa này không bằng những con ngựa tốt hiếm có khó tìm, nhưng mà cũng có huyết thống của dòng chiến mã ưu tú, thuộc về dòng chiến mã có chất lượng khá của trại nuôi ngựa nhà họ Mạnh.
Nhà họ Mạnh là dòng họ duy nhất lập nghiệp bằng quân công, cũng chính là dòng họ có trại nuôi ngựa lớn nhất của Đông Khánh.
Thương Châu nằm ở nơi giao hội của các con đường buôn bán, thế nên nhà họ Mạnh nhập không ít ngựa tốt từ Bắc Cương hoặc Nam Man.
Những con ngựa mà trại nuôi ngựa của nhà họ Mạnh đang nuôi dưỡng hiện nay đã trải qua mấy đời lai tạo từ những giống ngựa tốt, nên đại đa số đều có chất lượng rất tốt.
Nhưng, nhà họ Mạnh lại chỉ bán đi những con ngựa có phẩm chất kém. Còn những con ngựa có chất lượng tốt đều cung cấp cho con cháu trong nhà hoặc cho Mạnh Gia Quân làm ngựa chiến.
Hoàng thất Đông Khánh muốn có được ngựa tốt cũng phải bỏ hàng đống tiền ra mua ngựa của Bắc Cương hoặc Nam Man. Biết được trại nuôi ngựa của nhà họ Mạnh có ngựa tốt, Quan Gia cũng ngầm ra ám hiệu cho nhà họ Mạnh, hy vọng nhà họ Mạnh có thể cung cấp ngựa tốt cho hoàng thất, ông ta cũng tiết kiệm được một khoản.
Nhưng kết quả như thế nào?
Nhà họ Mạnh chẳng thèm để Hoàng đế vào mắt, nói rằng chất lượng ngựa đợt này không tốt. Không những thế, còn nói thẳng là số ngựa có chất lượng tốt nhất đã đưa cho nhà họ Mạnh rồi.
Hoàng đế Đông Khánh nghe xong tức không nhẹ. Nhưng mà, nhà họ Mạnh không phải thứ dễ chọc, cho dù ông ta có ôm cả bụng tức đi chăng nữa nhưng vẫn phải tỏ ra rộng lượng thông cảm.
Mới đầu, Khương Bồng Cơ cũng không để ý đến mấy con ngựa này, hay phải nói là cô cũng không nghĩ đến chuyện này. Có điều, chủ nhân của bọn nó sắp về chầu ông bà vải rồi, không dắt luôn chúng nó về thì chẳng phải là phí của trời sao?
Là một đứa trẻ ngoan không thích lãng phí bất kỳ một nguồn tài nguyên nào, Khương Bồng Cơ tỏ vẻ, mấy con ngựa kia bây giờ đã thuộc về cô rồi.
Còn nếu mà cảm thấy không phục?
Vậy thì nhịn!
***
Sau khi phái ba người có kinh nghiệm lão luyện đi tìm thức ăn và nước uống, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ để hồi phục sức lực.
Trong lúc nghỉ ngơi, mấy tên tùy tùng lại bắt đầu tán gẫu.
“Nghe nói cái đất Hà Gian này lắm thổ phỉ lắm… mày nói xem ba người kia có khi nào lại gặp phải thổ phỉ không?”
“Hề, chỉ cần không mù thì thằng thổ phỉ nào dám chạy đến kiếm chuyện với chúng ta chứ? Mạnh Gia Quân chúng ta, một có thể địch trăm, sao phải sợ mấy con gà còi đó? Mọi người nói xem có đúng không?”
Nhắc đến uy danh của Mạnh Gia Quân, đám tùy tùng đột nhiên lại dâng lên cảm giác hào hùng.
Đúng thế, cả Đông Khánh này, thậm chí cả bốn nước còn lại, có ai mà không biết đến uy danh của Mạnh gia quân?
Bọn họ trấn giữ ở Thương Châu bao nhiêu năm, bảo vệ biên giới cho hoàng thất Đông Khánh. Bây giờ, Đông Khánh yên vui thái bình như thế này chẳng phải đều do công lao của bọn họ sao?
“Lại còn không phải sao? Nhưng mà... người mạnh nhất trong chúng ta vẫn là thủ lĩnh, đến cái tên Mạnh Hồn kia cũng không so được với ngài…”
Một tên bắt đầu, cả đám như thể được gợi ý liền thi nhau tâng bốc gã cầm đầu.
Gã cầm đầu không kìm được mà nhếch môi lên, hưởng thụ cái cảm giác đó được một lúc rồi mới nghiêm mặt dạy dỗ. Gã nhăn mày tỏ ra như đang không vui nói, “Bây giờ là lúc để các ngươi nghỉ ngơi chứ không bảo các ngươi bàn ra tán vào. Nếu như không muốn nghỉ ngơi nữa thì nói sớm... Mạnh Hồn? Ha ha một con chó lang thang phản chủ làm sao có tư cách so bì với ta.”
“Thủ lĩnh nói đúng, bọn thuộc hạ nói sai rồi, con chó hoang giả nhân giả nghĩa đó làm sao mà so được với ngài.”
Một tên khác cũng phụ họa, “Mạnh Hồn làm gì có tư cách mà so sánh với thủ lĩnh. Nếu muốn so sánh, thì cả cái Đông Khánh này chỉ có duy nhất Trấn Bắc Hầu Phủ là có tư cách so sánh với thủ lĩnh mà thôi. Nghe nói, bọn họ bị Bắc Cương đánh tới mức phải ôm đầu chạy như chuột. Theo như thuộc