Vừa mới dứt lời, một mũi tên xé gió lao đến, cắm xuyên qua ngực của một tên đứng phía xa xa.
“Hự!!”
Âm thanh vang lên rồi tắt ngúm giữa chừng, tất cả bọn chúng đều quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đúng lúc nhìn thấy hắn ta đưa tay ôm ngực, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi. Dáng người cao to dần dần đồ xuống, máu tươi chảy ra từ trái tim vỡ nát, nhuộm đỏ cả một khoảng đất. Trước lúc chết, mắt hắn ta trợn trừng trừng như thể nhìn thấy Lệ quỷ.
Cảnh tượng này khiến cho những kẻ chứng kiến sợ đến mức lông tóc trên người đều dựng ngược, chẳng lẽ… trong khu rừng này có Lệ quỷ thật?
“Hoảng cái gì! Đường đường là đàn ông con trai, sao phải sợ Lệ quỷ?”
Gã cầm đầu hét to khiến tất cả tỉnh táo lại, cả đám giương đao lên, mặt mũi sầm sì bước về phía mũi tên vừa lao đến, những bụi cây thấp ào ào đổ rạp trước những lưỡi đao sắc bén.
Không có! Vẫn chẳng có dấu vết gì! Rốt cuộc kẻ bắn lén đang ở đâu?
Gã cầm đầu nhìn mặt đất không một dấu vết, vẻ mặt bình tĩnh của gã dần nứt toác.
“Á!!!”
Lại thêm một tiếng hét thảm thiết, lại có một kẻ bị mũi tên đâm xuyên qua ngực, ví trí của hắn cách chỗ gã cầm đầu khá xa.
Gã cầm đầu vội vã chạy đến, tên tùy tùng đã hoàn toàn tắt thở, hắn ta cũng bị một mũi tên bắn trúng ngay tim mà chết.
Gã cầm đầu kiểm tra miệng vết thương, tính tình hung bạo của gã đã không thể kiềm chế thêm được nữa.
Từ khi gã bắt đầu làm việc cho nhà họ Mạnh đã quen được người ta nịnh nọt tâng bốc, đã bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này?
Bị một kẻ vô danh tiểu tốt đùa bỡn.
Nhưng điều khiến gã càng thêm căm hận đó là từ đầu cho đến giờ, đối phương chưa từng lộ mặt.
“Giả thần giả quỷ! Mấy tên nhãi nhép không việc gì phải sợ.” Gã cầm đầu đứng dậy nói với những người còn lại, “Các ngươi đều bị ngu à, người ta cầm cung bắn mình thế mà còn đứng tụm năm tụm ba lại cho bọn chúng bắn…”
Gã cầm đầu vừa quát, những người còn lại nhao nhao giật mình không dám tản ra đi kết bạn như vừa nãy nữa mà kết thành một thế trận tương đối có trật tự.
Đối với bọn chúng mà nói, so với “Lệ quỷ” không rõ danh tính kia, vị thủ lĩnh này càng đáng sợ hơn.
***
Khương Bồng Cơ thấy thế thì đã âm thầm đổi sang chỗ khác từ lâu.
“Thật đúng là ngu muốn chết, chẳng có tí cảm giác thách thức nào.”
Khương Bồng Cơ cười cười, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, quyền chủ động nằm trong tay cô. Cho dù đối phương có tụm lại hay xé lẻ ra bảo vệ lẫn nhau thì đều vô dụng, trừ phi bọn chúng có thể cảm nhận được hơi thở của cô hoặc là phát hiện ra hành động giết người của cô.
Sát khí - trông thì như một thứ hư vô nhưng thật ra nó có tồn tại, chỉ không thể nhìn thấy cũng không thể sờ thấy mà thôi.
Có một số người tập võ nỗ lực rèn luyện bản thân, nâng cao trình độ của năm giác quan sẽ loáng thoáng có được một thức gọi là “trực giác”. Khi bị người khác nhìn chăm chú thì người đó cũng cảm nhận được, huống chi là cái thứ tràn đầy ác ý như “sát khí”.
Gã cầm đầu quả thật cũng có chút bản lĩnh, các giác quan của gã đã gần đạt đến trình độ đó, nên gã cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn và sát ý.
Có điều, trình độ của Khương Bồng Cơ làm sao mà giống với bọn họ cho được?
Một chiến sĩ biến đổi gen mà bị người khác phát hiện ra sát khí của mình, căn bản là thuộc hạng kém của kém, không thể nhận nhiệm vụ.
Khương Bồng Cơ có kinh nghiệm trên phương diện ám sát này rất phong phú, lần nào cô cũng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu như cô không thể giấu được “sát khí”, làm giảm cảm giác tồn tại cùa mình về mức thấp nhất thì với trình độ nhạy bén của người trong tương lai, đó sẽ không còn là ám sát nữa mà đang quang minh chính đại nói với kẻ địch vị trí của mình, mà mình còn đang nhắm đến tính mạng của đối phương.
Vậy thì xong phim rồi đó!
***
Đám khán giả rất hào hứng, dường như sau khi trải qua mấy cảnh máu me ban đầu, bọn họ đã bình tĩnh hơn nhiều.
[Quán Nguyệt]: #Cười ra nước mắt, có cảm giác như đại thần mặc trang bị mãn cấp đi đồ sát thôn tân thủ ấy.
[Đốm Lửa Hoa Ngải]: Rõ ràng là đại thần