Theo như ý của Khương Bồng Cơ, tốt nhất là nên bán số ngựa này đi, để tránh Mạnh thị lần theo manh mối tìm được cô. Thậm chí Từ Kha cũng đã bắt đầu đưa ra tính toán, nhưng sau khi Mạnh Hồn biết được chuyện này liền đưa ra ý kiến khác.
“Thuộc hạ lại không tán thành cách làm này của lang quân, tổn thất quá lớn.”
Mạnh Hồn liếm đôi môi khô nẻ, ánh mắt ông ta sáng rực, nóng bỏng nhìn mấy con ngựa chiến béo tốt, đối với một võ tướng mà nói có được một con ngựa tốt hợp ý mình thì ngang với chuyện bọn họ có được một người bạn đời thứ hai.
“Không bằng thế này, giấu chúng nó trong rừng sâu một thời gian, đợi chuyện nhà họ Mạnh lắng xuống rồi tính tiếp..”
Khương Bồng Cơ quan tâm đến câu trước hơn: “Tổn thất nhiều đến mức nào?”
Mạnh Hồn nói: “Những con ngựa chiến có chất lượng tốt như thế này thì bình thường trị giá khoảng 70 đến 80 lượng bạc một con, đấy là giá giao dịch đàng hoàng. Nếu như bán lậu cho lái buôn thì sẽ không được giá đó, thường sẽ bị giảm xuống 40-50%...”
“Mất nhiều như thế sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.
“Này đã là tính gặp được lái buôn có lương tâm rồi, nếu như gặp phải mấy kẻ tham lam còn bị ép giá ác hơn nữa. Nếu như ngựa có thương tật ngầm thì coi như hoàn toàn vô giá trị. Thế cho nên giá càng cao thì bán lậu lại càng mất giá…”
Mạnh Hồn thở dài não nề, đưa tay vuốt vuốt bờm của một con ngựa màu mận chín, con ngựa mạnh mẽ, những cơ bắp rắn chắc tràn đầy lực lượng khiến người ta say mê.
Từ Kha cũng rơi vào thế khó xử, bán đi thì lỗ mà để lại thì quá mạo hiểm. Cho dù có giấu trong núi sâu cũng khó mà đảm bảo sẽ không bị ai phát hiện ra.
Khương Bồng Cơ cụp mắt nghĩ ngợi nói: “Lần này ta nghe ngươi, dù sao cũng là thứ cướp được từ tay nhà họ Mạnh, có xử lý thế nào ta cũng không lỗ vốn. Sau này cần huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung thì cũng đã có chúng nó, đỡ tốn một khoản tiền mua ngựa…”
Từ Kha hỏi: “Nhưng nếu như có người phát hiện ra chúng nó rồi nghi ngờ thì sao…”
Chuyện này Khương Bồng Cơ cũng đã có đáp áp từ lúc đồng ý dùng cách của Mạnh Hồn: “Chuyện này cũng không có gì là khó, vốn dĩ ta cũng có ý định chuyển việc huấn luyện bộ khúc vào trong núi sâu.” Khương Bồng Cơ nói, “Chẳng qua là không phải bây giờ, bây giờ nghĩ cách giấu mấy con ngựa này đi đã, cho dù có bị lộ cũng không phải lo, Mạnh thị cũng không làm gì được ta…”
Nói rồi, Khương Bồng Cơ cười một cái trông rất vô hại: “Dù sao ta cũng chỉ là một quý tử sĩ tộc tay trói gà không chặt, làm sao có thể chạy mấy chục dặm, giết 27 người, còn để lại một người… bảo là Mạnh Hồn làm có khi còn đáng tin hơn ấy chứ?”
Dây thần kinh ở mép Từ Kha sắp đứt đến nơi rồi, lúc Mạnh Hồn chưa bị kéo xuống hố thì ngài bẫy ông ấy cũng được, bây giờ người ta đã là thuộc hạ của ngài rồi mà ngài vẫn cứ bẫy người ta, ngài có biết xấu hổ không vậy?
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc lại là, Mạnh Hồn cũng cảm thấy rất có lý.
“Cũng đúng, người bình thường chắc chắn sẽ nghĩ như thế. Tiểu lang quân dù biết võ nhưng vẫn không thể so được với những tên tùy tùng được huấn luyện cẩn thận? Ngài có thể nói rằng những con ngựa này là ngài mua lại từ lái buôn ở chợ đen, Mạnh thị có muốn tính sổ cũng làm gì được ngài?” Mạnh Hồn cười sang sảng, nếu như là người khác dám nói câu này với nhà họ Mạnh thì đảm bảo sẽ gặp chuyện không hay.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại có chỗ dựa!
Chẳng qua chỉ là hai mươi mấy con ngựa mà thôi, Mạnh thị không thiếu cái đó, cái Mạnh thị thiếu là sĩ diện!
Khương Bồng Cơ lấy lý do đấy ra, chẳng lẽ Mạnh thị còn dám vì hai mươi mấy con ngựa chiến mà đối đầu với Liễu phủ?
“Nếu đã như vậy thì cứ đưa số ngựa này vào trong núi trước đã. Nhưng mấy con ngựa này tính tình khá là hung hãn, tốt nhất nên tìm một người có kinh nghiệm để tránh bị chúng nó gây thương tích.” Khương Bồng Cơ đưa ra quyết định, nụ cười trên mặt Mạnh Hồn lại càng vui vẻ.
27 con ngựa chiến, kiểu gì ông cũng được chia một con, đúng không?
Từ Kha thấy vậy, âm thầm đỡ trán.
Lang quân nhà mình một câu không hợp