“Ý của phụ thân là… Nhị muội là…”
Khương Bồng Cơ quay đi không nhìn nữa để tránh làm tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông của Liễu Xa.
“Tất cả đều là ân oán của thế hệ trước, đến khi nào mọi thứ ngã ngũ, ta sẽ kể cặn kẽ cho con nghe.”
Liễu Xa đưa tay lên vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Những thứ âm mưu quỷ kế ở chốn hậu trạch, Lan Đình không cần biết nhiều, đừng để bẩn tai hay khiến tính tình mình thay đổi.”
“Phụ thân đồng ý gả Nhị muội cho Vu Mã Quân cũng là vì… trả thù?” Khương Bồng Cơ hỏi, trong bụng thầm nghĩ, nếu như là thế thật thì thân phận của đứa em gái này chắc cũng có chỗ đặc biệt.
“Ừ, đây là một mắt xích rất quan trọng.” Liễu Xa chợt nhếch mép cười lạnh, dường như sâu trong đáy mắt ông là một đầm nước lạnh, “Vốn dĩ ta định để thêm mấy năm nữa, nhưng Vu Mã Quân đã chủ động đến đây vì mưu đồ, chi bằng ta cho hắn toại nguyện… ta thật muốn xem xem biểu cảm của bọn chúng khi biết được sự thật sẽ thú vị như thế nào. Chỉ vì dã tâm của mình mà hãm hại A Mẫn, bà ta sẽ phải trả một cái giá đắt!”
Khương Bồng Cơ lập tức hỏi: “Ai đã hại mẫu thân?”
Liễu Xa lại không nói rõ, chỉ não nề nói: “Cha đã nói rồi, đều là ân oán của thế hệ trước, cha không muốn thấy con bị cuốn vào đó. Cha biết dã tâm của con là ở đâu. Thiên hạ rộng lớn mới là mục tiêu của con, còn việc báo thù cho mẹ con, ta sẽ xử lý gọn gàng.”
“Nhưng…”
Khương Bồng Cơ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, Liễu Xa vẫn còn cất giấu một sự thật rất quan trọng.
“Nếu như con muốn làm cái gì đó cho mẹ con, vậy thì phải đồng ý với cha một chuyện…” Liễu Xa nghiêng người về phía trước thì thầm vào tai cô, như thể đang thề một chuyện rất trang trọng, “Không được để bất kỳ kẻ nào chạm vào ngôi vị chủ nhân thiên hạ của con! Con chỉ được phép thắng! Không thể thua!”
Khương Bồng Cơ giật mình.
Cho dù là Liễu Xa biết được một số việc từ phía Liễu Trần đại sư, nhưng đây là lần đầu tiên ông nói thẳng ra như thế với cô.
Cô cũng đè thấp giọng xuống nói: “Người hãm hại mẫu thân sẽ tranh giành với con?”
Vấn đề này thì Liễu Xa không thể đưa ra câu trả lời chính xác, bởi vì những gì ông biết cũng không được tường tận.
Chỉ có một thứ duy nhất có thể nói với cô: “Cha cũng không biết, nhưng con chắc chắn sẽ là chủ nhân của thiên hạ này. Cho dù bà ta có muốn tranh cũng không tranh được với con. Những lời này con ghi nhớ trong lòng là được rồi, cho dù nửa đêm nằm mơ cũng không thể để lộ ra nửa chữ, tuyệt đối không thể để lộ.”
Đối diện với sự dặn dò cẩn trọng như vậy của Liễu Xa, dù Khương Bồng Cơ có không để ý cũng trở nên nghiêm túc.
“Huống hồ…”
Nói đến đây trên gương mặt Liễu Xa hiện lên nụ cười châm chọc: “Kẻ chỉ biết tâng bốc nịnh nọt người khác thì làm sao tranh được với con? Bà ta có thể dựa vào cái gì đây? Thứ chỉ biết nằm dưới chân bọn đàn ông rên rỉ… quả đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.”
Nữ?
Khương Bồng Cơ ngạc nhiên, cô vẫn nghĩ rằng kẻ Liễu Xa muốn đối phó là đàn ông.
Rõ ràng là Liễu Xa không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, con gái ông quá thông minh, ông càng nói nhiều sẽ càng để lộ nhiều thông tin. Trước khi thời cuộc rõ ràng ông không muốn khơi ra câu chuyện cũ này.
Nếu như con bé đủ lông đủ cánh thì ông cũng không lo lắng. Nhưng bây giờ nó còn non nớt, vẫn cần phải tích lũy lực lượng.
Liễu Xa không sốt ruột, ông đã chờ bao nhiêu năm rồi, giờ có phải chờ thêm cũng không sao. Chỉ cần trước khi ông chết được nhìn thấy cái đầu của bà ta rơi xuống đất thì tất cả đều đáng giá!
“Chuyện Nhị muội của con cứ quyết định thế đã.”
Liễu Xa bình thản nói, nhưng trong giọng nói của ông ẩn chứa cảm giác khoái trá khiến người ta lạnh gáy.
Khương Bồng Cơ cũng không phải dạng thích lo chuyện bao đồng, Liễu Xa đã ám chỉ đứa em gái dòng thứ đó có thân phận đặc biệt, “Nhưng trước đó