Cho dù hôm nay không gặp được Liễu Lan Đình mà Phong Cẩn khen ngợi, nhưng Hàn Úc cũng có ấn tượng rất tốt về Liễu Hoành.
“Ồ, Tứ lang quân đã về rồi?” Phong Cẩn và Hàn Úc ngồi xe ngựa trở về, vén rèm lên nhìn, đúng lúc đó cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa buổi sáng chở Vu Mã Quân ra ngoài dừng trước mặt, “Đến đúng lúc lắm, Văn Bân xuống xe với Cẩn.”
Rất hiển nhiên, Vu Mã Quân cũng đã phát hiện ra bọn họ, hắn ta nhìn thấy Phong Cẩn bước xuống xe, trong xe vẫn còn một người nữa, trong bụng lập tức không vui.
Vu Mã Quân ngứa mắt gia thế của Phong Cẩn từ lâu, không phải là con cháu hoàng thất, có tư cách gì mà lại có thể diện hơn cả hắn ta? Có tư cách gì mà tài học, năng lực ưu tú hơn cả hắn ta?
Bề ngoài hắn ta đối xử với Phong Cẩn rất lễ độ, nhưng trong lòng cũng chẳng tôn trọng.
Nhưng đến khi nhìn thấy Hàn Úc bước xuống xe, phong thái lễ độ cùng gương mặt xinh đẹp ấy khiến cho sự không vui trong lòng Vu Mã Quân thoáng cái đã tan biến.
Trên gương mặt của hắn ta lại hiện lên nụ cười nhạt, dường như sự khinh thường cùng chán ghét vừa rồi không hề tồn tại.
Thật đáng tiếc, cả Phong Cẩn lẫn Hàn Úc đều là những người khó lường. Hay nói trắng ra thì bọn họ đều biết tỏng trong bụng Vu Mã Quân nghĩ gì, ở đây chỉ có mình Vu Mã Quân là diễn dở nhất.
Vu Mã Quân chưa kịp lên tiếng, Phong Cẩn đã chủ động giới thiệu Hàn Úc với hắn ta.
“Đây là bạn tốt của Cẩn, họ Hàn, tên chỉ có một chữ Úc, cậu ấy là học trò của Uyên Kính tiên sinh.”
Phong Cần nhấn mạnh mấy chữ “học trò của Uyên Kính tiên sinh”, ý bảo Vu Mã Quân đừng có biểu hiện mất mặt như thế, vừa nhìn thấy người đẹp là không nhấc nổi bước chân.
Cũng may, Vu Mã Quân cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, lập tức thu lại ánh mắt nóng rực, mà chuyển sang chế độ dè dặt.
Hàn Úc cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy cái ánh mắt đó của đối phương, cậu nổi hết cả da gà lên.
Đột nhiên, Hàn Úc cảm thấy hối hận khi đã nhận lời Phong Cẩn đến đây, hiển nhiên là cái tên Vu Mã Quân này nam nữ đều xơi, đến lúc đó đừng để mình rơi vào bẫy của hắn ta.
Nghĩ đến đó, trong đầu Hàn Úc liền nảy ra một kế, cậu ta nở một nụ cười lạnh.
Vậy mà trong mắt Vu Mã Quân, nó lại biến thành vị “tuyệt sắc giai nhân” cảm thấy hài lòng với hắn ta…
Không thể không nói, cái sự hiểu lầm này quá lớn khiến Hàn Úc càng cảm thấy buồn nôn.
Vu Mã Quân coi thường Phong Cẩn nhưng vẫn không thích để đối phương thoát khỏi sự khống chế của mình, hắn ta thuận miệng hỏi mấy câu.
Phong Cẩn cười nhạt, trả lời rất kín kẽ, khiến cho Vu Mã Quân không tìm được một chút sơ hở nào.
“Thế hôm nay Tứ lang quân đến Liễu phủ có tiến triển gì không?” Phong Cẩn làm sao có thể không nhìn ra sự nhẹ nhõm đối phương đang cố gắng che giấu, rõ ràng là gặp được chuyện tốt.
Vu Mã Quân cho rằng Phong Cẩn có ý định đi theo phò tá hắn ta, nên cũng không giấu giếm Phong Cẩn. Hắn ta tiết lộ việc Liễu Xa đã hơi dao động và có ý định gả con gái cho hắn ta… tuy rằng chỉ là con gái dòng thứ nhưng người ta có một người cha tốt, có tiền, có lương thực.
Cứ nghĩ đến quận Hứa sung túc giàu có, Vu Mã Quân lại cảm thấy rạo rực, gần như hắn ta đã nhìn thấy cảnh Liễu Xa dốc toàn lực giúp đỡ hắn ta ngồi lên ngai vàng.
Phong Cẩn nghe vậy suýt nữa tuột tay làm rơi chén trà, nước trà sóng ra tay.
Cả Vu Mã Quân lẫn Hàn Úc đều cảm thấy kinh ngạc, người khác thất lễ là chuyện bình thường, nhưng kiểu người kỹ tính như Phong Cẩn mà cũng để mình thất lễ?
Thật đúng là không thể tin nổi!
Hàn Úc cụp mắt xuống, che giấu hàng loạt những suy đoán trong đáy mắt.
Chẳng lẽ Phong Cẩn có gì đó với nương tử của Liễu phủ?
Vu Mã Quân thì không nghĩ được đến thế, mà Phong Cẩn thì lại cảm thấy rất