“Nếu nói như vậy, trong giấc mơ của Lan Đình cũng có cả bóng dáng của Úc?”
Hàn Úc cười nhạt hỏi, nhìn trông rất ôn hòa nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự dò xét… lời nói xằng nói bậy như này, ai tin được!
Đúng thế, cái giấc mơ này của Khương Bồng Cơ còn có một sơ hở khác, đó chính là trong giấc mơ còn một đương sự nữa – Hàn Úc.
Nếu như để ý kỹ thì sẽ phát hiện ra, sau khi cô nghe thấy tên tự của Hàn Úc mới kinh ngạc hỏi thăm về Trình Hữu Mặc và Vệ Tử Hiếu.
Nếu như không có gì mâu thuẫn, thì Hàn Úc cũng phải xuất hiện trong giấc mơ của cô mới đúng, còn nếu không thì cô đang bịa chuyện.
Tưởng rằng người ta sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng không ngờ đối phương lại tỉnh bơ gật đầu: “Đúng thế, chỉ tiếc là trong mơ sương khói mù mịt, bóng người mờ ảo, chỉ thấy bóng dáng chứ không nhìn rõ đường nét. Vốn dĩ ta tưởng đó là một giấc mơ thôi, không ngờ lại có thật.”
Đám khán giả xem Khương Bồng Cơ diễn, không khỏi thán phục.
[Vào Nhóm Ngắm Lương Lương]: Nếu bàn về kỹ năng diễn xuất, tôi chỉ phục mỗi Streamer. Không NG lần nào, một lần là qua luôn. Lời thoại rõ xấu hổ như thế, vậy mà bác ấy nói đến mức... ngay cả mình cũng tin. Quả nhiên, cuộc đời như một vở kịch, với kỹ năng diễn xuất này của bác Streamer có thể giành được giải Oscar được rồi.
[Gió Thu Xào Xạc]: Xí, Oscar đã là gì? Ảnh đế, Ảnh hậu có giỏi đến mấy đi nữa thì có diễn vào vai được cả ngày không?
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Ồi, dẫu biết Streamer đang bốc phét, nhưng mà bác ấy nói chắc nịch như thế làm tôi cũng bắt đầu dao động rồi.
Ngay đến khán giả cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, chứ đừng nói đến Hàn Úc – người không hiểu nhiều gì về cô.
Khóe miệng Hàn Úc co giật, nói với giọng cứng ngắc: “Nếu nói như thế thì chuyện Úc và Lan Đình gặp nhau chính là duyên phận trời ban.
Khương Bồng Cơ gật gù nói: “Đúng thế, mối duyên phận này kể ra cũng là một giai thoại.”
Phong Cẩn tưởng là thật, cực kỳ kinh ngạc nói: “Người ta thường hay nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó. Nhưng Lan Đình từ bé đến lớn chưa bao giờ rời khỏi Hà Gian, trước đây cũng chưa bao giờ nghe tới tên thật của mấy người các cậu. Hơn nữa, tên tự của Vệ Tử Hiếu gần đây mới được Uyên Kính tiên sinh đặt cho… thế nhưng, Lan Đình lại mơ thấy cảnh tượng đó, có khi nào đó là dự đoán cho mối duyên phận này chăng?”
Vốn dĩ Hàn Úc vẫn còn nghi ngờ, nhưng nghe Phong Cẩn nói, cậu ta lại bắt đầu dao động.
Tuy những gì Khương Bồng Cơ nói mang theo sắc thái lãng mạn huyền ảo. Nhưng, chúng ta cũng phải xét đến bối cảnh của giấc mơ này nữa.
Chúng ta cùng hồi tưởng lại chút nhé, xem Khương Bồng Cơ đã nói thế nào – nhìn thấy tiên cảnh dao trì, có một vị trích tiên xinh đẹp đang tắm rửa dâng hương, đang định lại gần hỏi thăm, lại nghe thấy có người gọi cô ấy là Tử Hiếu, mỹ nhân trả lời người kia, gọi người kia là Hữu Mặc…
Hay nói một cách khác, bối cảnh ở đây là đang tắm!
Người ta đang tắm đó!
Hàn Úc không thể tưởng tượng nổi, trong mơ Tử Hiếu đang tắm… vậy thì trong mơ cậu đang làm gì?
Tuy rằng Liễu Hi là con trai, nhưng vẫn chỉ là một thiếu niên chưa lớn, cảnh trong mơ lại sương mờ mịt mù, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, chắc cũng không nhìn thấy thứ nhạy cảm gì đó… nhưng … nhưng vẫn khiến người cảm thấy hơi kỳ quái.
Khương Bồng Cơ ỷ vào mình vẫn còn nhỏ, người ta cũng sẽ không quá đề phòng, hỏi Hàn Úc.
“Vậy người tên là Hữu Mặc đó, thật sự là một người tốt tính, làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo, cách đối nhân xử thế trung hậu chính trực?”
Hàn Úc đang mải suy nghĩ chuyện kia, nên vô thức trả lời: “Này là đương nhiên, Hữu Mặc rất tốt tính, cẩn thận, lại đáng tin, thầy khen ngợi cậu ấy rất nhiều.”
Đến khi nói xong rồi Hàn Úc mới ngẩn ra, trong lòng lại càng tin vào giấc mơ Khương Bồng Cơ nói vừa rồi.
Tại sao lại càng tin tưởng?
Trình Hữu Mặc là người trầm lặng nhất trong tất cả những học trò, bình thường cậu ấy cũng rất khiêm tốn giản dị, cảm giác tồn tại của cậu ấy gần như bằng không. Trừ mấy người bạn chơi thân mới biết được tính cách cậu ấy như thế nào, những người khác đều không hiểu mấy về Hữu Mặc, chứ chưa nói đến Khương Bồng Cơ ở tận Hà Gian xa xôi. Nhưng cô lại có thể nói chính xác tính cách và ưu điểm lớn nhất của Hữu Mặc. Có thể thấy là có căn cứ.
Lúc này, Hàn Úc liền cảm thấy hứng thú với giấc mơ đó của Khương Bồng Cơ, cũng bỏ qua chút thắc mắc trong lòng.
“Vậy thì… người tên Vệ Tử Hiếu...” Khương Bồng Cơ chợt nhếch miệng cười hỏi,