“Chậc chậc chậc... Hiếu Dư, ngươi nhìn xem, những thổ phỉ này có người là bị ép lên núi làm cướp, nhưng cũng có những tên muốn không làm mà hưởng, đi cướp đoạt tài sản công lao của người khác. Người ta vất vả trồng trọt một năm, còn không bằng bọn chúng đi cướp một chuyến.” Những chiếc rương đầy ắp chất đầy đại sảnh, Khương Bồng Cơ bắt chéo chân, lưng như không xương ngả vào chiếc ghế chủ vị. Ngón tay trắng nõn của cô chỉ vào những chiếc rương đã được mở ra, đôi mắt mang nét hài hước đảo qua đám thổ phỉ đang bị trói gô.
Từ Kha nhìn những thứ trong rương, gân xanh trên trán nhảy lên, trong lòng dường như có chút bất an.
Cũng không phải cậu lo lắng những tên thổ phỉ này sẽ như thế nào, chỉ lo lang quân nhà mình đánh thổ phỉ đến nghiện, “đen ăn đen” xong mà quên mất mục đích chính.
Mặc dù... cậu cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Mạnh Hồn phóng khoáng ngồi ở ghế Nhị đương gia, so sánh thì Từ Kha ngồi nhã nhặn hơn rất nhiều.
Mạnh Hồn khí thế hỏi: “Lang quân, những người này xử trí như thế nào? Là như vầy, hay là như vầy?”
Mạnh Hồn khoa tay ra dấu hai thủ thế nhìn vô cùng dễ hiểu, khiến đám thổ phỉ bên dưới nhao nhao rùng mình một cái.
“Mấy vị đại gia tha mạng, tiểu nhân cũng là bị ép vào cái ổ trộm cướp này, trước kia chưa bao giờ làm chuyện vô nhân tính...”
“... Mấy vị Bồ Tát tha mạng... Tiểu nhân bên trên có trẻ, dưới có già, cuộc sống cả nhà đều dựa vào tiểu nhân, nếu tiểu nhân chết rồi, mẹ già sáu mươi tuổi phía trên, nhi tử ba tuổi gào khóc đối ăn phía dưới biết phải sống thế nào đây... van cầu ngài...”
“Tiểu nhân cũng là bị những tên lòng dạ hiểm độc bức tới bước đường này, cầu đại lão gia buông tha...”
Vì mạng sống, từng tên bắt đầu kể khổ xin tha, có kẻ liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ; có người lại muốn bán bí mật của trại phỉ, đổi lấy cơ hội sống sót của bản thân; có kẻ thì khóc lóc, muốn tranh thủ lòng thương hại, những câu chuyện bi thảm nghe đến chua xót lòng người...
Nhưng mà mặc kệ những người này có kể thế nào, có diễn thế nào, Từ Kha chỉ lạnh lùng nhìn, Mạnh Hồn thì lại như việc không liên quan đến mình.
Khương Bồng Cơ - người quyết định thật sự thì cười như không cười đánh giá từng người bọn chúng, tựa như đang coi xiếc khỉ.
“Những người này cứ thong thả xử lý...” Khương Bồng Cơ châu mười ngón tay vào nhau, làm bộ như đang suy nghĩ, cô quay đầu hỏi Từ Kha, “Của cải cả trại đều ở nơi này hết à? Tổng cộng có bao nhiêu lương thực, tiền bạc?”
Từ Kha cúi đầu nhìn thẻ tre vừa ghi chép: “Lương thực ước chừng ba trăm thạch, tiền bạc khoảng bảy trăm lượng.”
Đây chỉ là số liệu ban đầu, dù sao tính toán có chút vội vàng, muốn kiểm kê kỹ càng hơn còn phải đợi sau khi trở về lại tính.
Khương Bồng Cơ gật gù nói: “Ba trăm thạch lương thực, bảy trăm lượng bạc... Đủ bù tiền tiêu vặt của lang quân nhà các người mấy năm.”
Từ Kha thầm liếc mắt, nếu bàn về tiền bạc, tiền tiêu vặt mỗi tháng của Khương Bồng Cơ tại Liễu phủ đúng thật không nhiều, một tháng cũng chỉ có mấy lượng. Nhưng tính cả tiền ăn vặt, bút mực nghiên giấy, quần áo vải vóc, đặc biệt là loại giấy trúc đắt đỏ kia, tổng cộng lại còn có thể nói nghèo sao?
“Thu dọn đi, đem toàn bộ những thứ này về.” Khương Bồng Cơ cười nhạt, vung tay lên, khí thế còn giống thổ phỉ hơn cả thủ lĩnh của trại phỉ, “Các huynh đệ hôm nay vất vả rồi, sau khi trở về mỗi người đều được phân một lượng bạc và một cân thịt heo, huấn luyện vất vả cũng phải có chút gì đó bù đắp chứ.”
Còn về phần thưởng này từ đâu ra?
Tất nhiên là từ tiền tài đoạt trong tay thổ phỉ rồi.
Bộ khúc tổng cộng mới bao nhiêu người?
Chút khen thưởng như thế này, thật không bõ bèn gì, ngược lại lại có thể thu được lòng người, kích thích ý chí, còn không có lời hay sao?
“Mặt khác, Ngũ trưởng mỗi đội lĩnh thêm một phần.” Đãi ngộ của bộ khúc bình thường cùng đội trưởng đương nhiên khác nhau, phải để bọn hắn ý thức được - muốn có được đãi ngộ tốt hơn chỉ có thể cố gắng huấn luyện, cố gắng trèo cao hơn, “Ghi lại đi.”
Từ Kha vừa ghi chép vừa gật đầu.
Khương Bồng Cơ tất nhiên cũng