Đối với yêu cầu của Khương Bồng Cơ thì Ngụy Tĩnh Nhàn cũng hiểu. Nếu người trong nhà men theo khói bếp tìm tới mà lại thấy bọn họ đang trong trạng thái chật vật, thẫn thờ thì trong đầu nhất định sẽ suy nghĩ bậy bạ, đến lúc đó có giải thích hay chứng minh kiểu gì đi chăng nữa thì cũng vẫn sẽ có lời ra tiếng vào về sự trong sạch của họ.
Khương Bồng Cơ đang nhìn về nơi xa xa, đột nhiên lên tiếng: “Cái đám vô dụng kia cuối cùng cũng tìm tới rồi...”
“Hửm, Lan Đình làm sao có thể nhìn ra vậy?” Sắc trời sáng choang, Phong Cẩn lúc này mới nhìn rõ được tướng mạo của Khương Bồng Cơ. Không thể không nói rằng, tối qua có thể nhìn thấu được phân phận con gái của cô là nhờ ăn may. Thay trang phục mới, búi tóc gọn gàng nhìn kiểu gì cũng ra một thiếu niên có tướng mạo thanh tú, khí chất văn nhã nhưng có chút yếu ớt.
“Đám chim phía bên kia bị kinh hoảng... hơn nữa lại bay về hướng chúng ta, chỉ có thể là đám gia đinh, hộ vệ trong nhà tìm tới!” Khương Bồng Cơ nói một cách khẳng định, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối. Nếu là bản thân trước kia thì chút khoảng cách thế này cô còn có thể tận mắt trông thấy rõ những bóng người đung đưa nữa cơ, nếu như có thêm sự hỗ trợ của công cụ thì còn có thể nhìn thấy xa hơn nữa. Đáng tiếc, thân thể của Liễu Lan Đình này không được, nên cô cũng chỉ dựa vào những con chim mà phán đoán.
Phong Cẩn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy... có cần tại hạ với hộ vệ của tại hạ tránh né đi không?”
Đoàn người bọn họ toàn là nam, mặc dù Khương Bồng Cơ cũng là “nam”, hơn nữa lại còn canh giữ ở bên ngoài cả đêm nhưng cuối cùng thì bọn họ vẫn chỉ là những người nam nhân xa lạ, nếu như có người đem cái này ra mà bêu xấu thì những quý nữ này ít nhiều cũng sẽ bị tổn hại tới danh dự.
Khương Bồng Cơ suy nghĩ một chút rồi gật đầu tán thành: “Là tại hạ cân nhắc không chu toàn, vậy kia chỉ có thể cực nhọc Hoài Du rồi.”
Thời đại viễn cổ chính là hà khắc như vậy đấy, Khương Bồng Cơ nghĩ ngợi một chút thì tâm tình tưởng như đang tốt lại giăng thêm một màn sương mù.
“Các ngươi là tôi tớ của nhà nào?”
Thấy đoàn người Phong Cẩn chủ động né tránh, Khương Bồng Cơ tính toán thời gian một chút rồi chủ động xuất hiện trước mặt những gia đinh kia.
“Ngài là...? Liễu Lang Quân!”
Tất cả mọi người đều biết rằng trừ những quý nữ bị bắt cóc ra thì còn có con trai thứ của Liễu gia nữa.
“Tiểu nhân là quản gia của Ngụy phủ...” Người đàn ông hơi mập mạp vén tay áo lên lau lau mồ hôi, thức trắng một đêm khiến đôi mắt ông ta phủ đầy những tia máu, vất vả lắm mới tìm được một người, ông ta thật muốn khóc lên mà: “Đại nương tử nhà chúng tôi cũng bị đạo tặc bắt đi cùng với lang quân... Lang quân...”
Quản gia của Ngụy phủ kéo lấy cánh tay của Khương Bồng Cơ nói, nhưng mà rất nhanh chóng, ông ta đã phát hiện ra điều kì lạ...
Khương Bồng Cơ cười một tiếng rồi nói: “Hóa ra là quản gia nhà Tĩnh Nhi, ngươi cứ yên tâm, đại nương tử nhà ngươi rất khỏe mạnh!”
“Này, cái này... Lang quân... đã là lúc nào rồi mà ngài còn đem tiểu nhân ra trêu đùa...” Quản gia kia tựa hồ không tin.
“Đi với ta, Tĩnh Nhi và những người khác đều an toàn, chỉ là có chút hoảng sợ, cần về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày!”
Khương Bồng Cơ liếc nhìn những khuôn mặt mệt mỏi của đám gia đinh phía sau thì mạnh mẽ đè xuống cảm giác muốn phỉ nhổ đám người này lại.
Quản gia của Ngụy phủ biết Liễu Lan Đình và Ngụy Tĩnh Nhàn có hôn ước, hai nhà tới lui cũng khá thường xuyên cho nên dù chỉ là một quản gia tầm thường, ông ta cũng có thể nhận ra Liễu Lan Đình. Nhưng chẳng biết tại sao, ngày hôm nay ông ta cứ có cảm giác người này có chút là lạ...
“Ta sợ các ngươi không tìm được nên mới đốt đống lửa này cả ngày, vừa rồi thấy chim trong rừng bị kinh động thì liền biết có người tới.”
Mặc dù, bọn họ mất công đi tìm người, rất là đáng thương, nhưng mà... cái hiệu suất làm việc thấp đến mức độ này đúng là khiến người khác lộn ruột mà.
“Tĩnh Nhi và những tiểu thư khác đều ở trong căn nhà kia... cơ mà, cân nhắc đến danh tiếng của các cô ấy thì các ngươi nên phái thị nữ vào thì hơn!”
Khương Bồng Cơ bình tĩnh bước vào trại phỉ, quản gia cùng gia đinh theo phía sau thì hai chân đã mềm nhũn, suýt nữa thì té đập mặt.
Vì để gia tăng thêm tính hiệu quả, Khương Bồng Cơ đã nhờ những hộ vệ của Phong Cẩn hỗ trợ, đem những thi thể của đám thổ phỉ này phơi ra bãi đất trống bên ngoài, chất ngổn ngang thành đống, máu loãng trên thi thể cũng đã khô lại, bảo đảm là bất cứ ai tiến vào cũng có thể thấy cảnh tượng “nguy nga” này.
“Liễu, Liễu