Khương Bồng Cơ sẽ không nuôi thứ vô dụng, cũng không có lòng từ bi.
Người dưới tay cô đều phải bảo đảm mình có giá trị, không có chính là vô dụng, giữ lại có ích lợi gì?
Cho nên, dù là dự định đem mấy người này mang về, cô cũng muốn để các cô ấy tự tạo ra giá trị của mình, cống hiến ra sức lao động.
Từ Kha thầm tính toán trong lòng: “Hết thảy liền nghe lang quân.”
“Lương thực cùng tiền bạc không đủ nữa à?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Cô không muốn quá ỷ lại vào Liễu phủ, ngoại trừ nguồn vốn ban đầu, chi phí sau này toàn bộ phải tự cô nghĩ cách.
Ví dụ như... khoản tiền thắng được ở sòng bạc.
Cô giữ lại một ít cho Lộng Cầm, còn lại đều đưa cho Từ Kha đập vào bộ khúc.
Nếu như Từ Kha nói với cô thiếu tiền, e là cô sẽ phải lượn tới sòng bạc thêm lần nữa.
Từ Kha lắc đầu: “Vẫn còn dư, nhưng mục tiêu của lang quân không chỉ có thế này, dù sao cũng nên chuẩn bị trước, miễn đến lúc đó lại giật gấu vá vai.”
Hiện tại bộ khúc mới bao nhiêu người?
Dù có tăng thêm những tên thổ phỉ chưa thuần phục kia thì số lượng cũng chưa quá trăm người, chi tiêu cũng không lớn, tiền bạc Khương Bồng Cơ cho rất dư dả. Này là còn chưa nói tới chiến lợi phẩm cướp được đêm nay, đã đủ nuôi nhóm bộ khúc này mấy năm.
Nhưng dã tâm lang quân nhà mình không chỉ có như vậy, bộ khúc sau này cũng không chỉ có trăm người, thật đau đầu.
Làm quản lý thu chi, Từ Kha đương nhiên phải trù tính trước mọi vấn đề, cố gắng sao để một văn tiền có thể sử dụng thành hai văn tiền.
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực đánh giá Từ Kha một lượt từ trên xuống dưới: “Không tệ, ra dáng quản sự thu chi rồi đó.”
Từ Kha dở khóc dở cười: “Lang quân đừng chọc Kha nữa.”
Nói thật, trước kia cậu cảm thấy công việc quản lý thu chi này hẳn là rất nhẹ nhàng, thẳng đến khi cậu gặp lang quân.
Công việc này nặng hay nhẹ, hoàn toàn nằm ở người lãnh đạo.
Lần diệt phỉ này cũng coi như thắng lợi trở về, Khương Bồng Cơ để lại mấy người canh giữ đám thổ phỉ, chia bọn chúng ra từng tốp rồi mang về. Về phần của cải thì toàn bộ đều chuyển đi, nhân lúc trời chưa đen hẳn nhanh chóng rời đi, tránh làm kinh động tới các trại phỉ khác.
Thổ phỉ vung Hà Gian quá nhiều, nếu bị bại lộ sẽ khiến bọn chúng cảnh giác, lần sau rất khó ra tay.
“Hiếu Dư, trở về xem có ai bị thương không, có thì đền bù nhiều hơn, tránh rét lạnh lòng người.” Trên đường trở về, Khương Bồng Cơ đột nhiên nói, “Có thưởng có phạt, thưởng phạt rõ ràng, như thế mới không gây khiến lòng người xao động, cũng có thể bóp chết tai hoạ ngầm từ trong trứng nước.”
Từ Kha gật đầu: “Lang quân yên tâm, Kha nhất định sẽ làm thỏa đáng.”
Sau một đêm bận rộn, bộ khúc cũng lần lượt đi nghỉ ngơi.
Một nhóm khác thì canh giữ đám thổ phỉ bị trói, tránh chúng làm loạn.
Nông trang rất lớn, phòng trống cũng rất nhiều.
Từ Kha gọi người thu dọn hai gian phòng lớn, dọn một chiếc giường tập thể, phát cho mỗi tên thổ phỉ một bộ chăn đệm.
Vì phòng ngừa bọn chúng làm loạn, bọn họ còn cẩn thận chia nhỏ bọn chúng ra, phân vào từng đội bộ khúc, lần nữa chia lại đội hình năm người.
Bởi vì nhiều người, mỗi ngày chi tiêu cũng lớn, Từ Kha phải bận rộn không ít với các công việc sắp xếp lặt vặt, mãi đến buổi trưa, khó khăn lắm mới nghỉ được một chút.
Cậu đã từng xem qua cách ghi chép sổ sách thu chi của Liễu phủ, cảm thấy như vậy rất rõ ràng, lại dễ quản lý liền bê y nguyên dùng cho bộ khúc.
Sổ sách chi tiết ngắn gọn, các khoản tiền đều rõ ràng, dùng vô cùng tốt.
Khi cậu đang thống kê sắp xếp khoản thưởng cần phát xuống và tính nhẩm xem phải mua mấy con heo, thì ngoài phòng truyền đến tiếng của thím cậu.
“Thím, sao thím lại tới đây?” Từ Kha buông mọi chuyện trong tay xuống, đi ra mở cửa.
“Gia chủ chẳng phải thưởng vài cuộn vải sao? Thím thấy vải rất tốt, tính làm cho con hai bộ quần áo mùa xuân.”
Thím của Từ Kha là một phụ nữ vô cùng hiền lành, chỉ là lâu ngày làm lụng cực khổ mưu sinh, hai tay bà đầy vết chai nứt. Do chịu khổ, thị lực bà cũng kém đi rất nhiều, thế nên may vá cũng rất vất vả, nhưng Từ Kha hoàn toàn không ngăn cản bà.
Trưởng bối đã có ý tốt, vãn bối sao có thể khước từ?
Hơn nữa, ở nông trang quá thanh nhàn, nếu bà không tìm một ít chuyện để làm, nhàn rỗi quá cũng rất nhàm chán.
Từ Kha đón bà vào: “Sao lại làm mỗi cho Kha? Thím cũng cần chăm sóc một chút