Hai “cha con” đã mở lòng với nhau, vô hình trung cũng kéo gần quan hệ giữa hai người.
Tự nhiên cũng không kiêng dè gì nhau trong một vài chuyện.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Khương Bồng Cơ, Liễu Xa trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Cha hiểu tên Mạnh Trạm này, ông ta vốn cực kỳ kiêu ngạo, tự cho mình hơn người. Nếu con lấy Mạnh Lượng làm con tin đòi ông ta lương thực, chẳng những ông ta sẽ cho mà còn cho thêm vượt mức yêu cầu nữa.”
“Ông ta sẽ không giở trò gì sao? Ví dụ như trộn gạo giả với gạo thật, đánh lừa thị giác? Hoặc là sắp xếp người mai phục trong đoàn vận chuyển?”
Lúc này Khương Bồng Cơ có hơi ngơ người, cô cảm thấy lối suy nghĩ của Mạnh Trạm thật khác người.
Liễu Xa lắc đầu cười: “Hai nghìn thạch lương thực với dân chúng mà nói thì nhiều, nhưng với thế gia như Mạnh thị thì chẳng đáng là bao. Mạnh thị chiếm cứ Thương Châu bao năm nay, con có thể tưởng tượng được nông sâu thế nào!”
Thấy Khương Bồng Cơ im lặng, Liễu Xa nói tiếp: “Thương Châu đất rộng người đông, chưa nói tới Mạnh thị ở thời Đại Hạ, chỉ nói sau khi Đông Khánh thành lập thôi, Mạnh thị đã chiếm đất Thương Châu mấy thập niên rồi, tiền lương thực mót được mỗi năm đủ để nuôi mười vạn quân.”
Vậy nên, hai nghìn thạch lương thực căn bản không đáng để Mạnh Trạm lưu tâm.
Theo hiểu biết của Liễu Xa về Mạnh Trạm, khéo ông ta còn “hào phóng” tặng thêm một nghìn thạch nữa, tổng cộng đưa qua ba nghìn.
“Con lấy danh nghĩa Mạnh Hồn để bắt cóc Mạnh Lượng, khả năng Mạnh Trạm giở trò với lương thực là bằng không, không chừng ông ta còn đưa tới lương thực mới nữa.” Liễu Xa giễu cợt nói, Mạnh Trạm việc tư thì không rõ thế nào, chứ việc công thì không thể khinh thường.
Nghe lời Liễu Xa nói, Khương Bồng Cơ mới hoàn toàn hiểu được.
“Ý của phụ thân là... Mạnh Trạm không những không động tay động chân vào lương thực, mà còn quang minh chính đại đưa qua đây, dùng việc này để tỏ rõ rằng, Mạnh Trạm tận tình tận nghĩa, mà Mạnh Hồn thì lại thành ngụy quân tử chỉ vì chút lương thực mà không quan tâm đến vợ con chết thảm?”
“Ừm, theo hiểu biết của cha thì 80-90% là vậy, ông ta rất giỏi trong việc khiến người ta ghê tởm.”
Hiểu rõ ngươi mới có thể là đối thủ của ngươi.
Liễu Xa và Mạnh Trạm đã tuyệt giao, hai nhà cũng không còn qua lại gì với nhau, âm thầm xung đột cũng nhiều, Liễu Xa có thể nói là khá hiểu Mạnh Trạm.
Mạnh Trạm vô cùng kiêu ngạo, sẽ không dễ gì tự hạ thấp mình giao thủ với kẻ hạ đẳng như “Mạnh Hồn“.
Phải nói là, ông ta sẽ mặc kệ.
Khương Bồng Cơ cười giễu: “Nếu vậy thì đúng là rất ghê tởm. Nếu Mạnh Lượng còn sống, Mạnh thị dùng hai nghìn thạch hoặc nhiều hơn để chuộc hắn trở về, Mạnh Hồn chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị người đời phỉ nhổ, mất hết danh dự.”
Nhưng Mạnh Lượng đã chết, Mạnh thị muốn dùng cách này làm cô ghê tởm thì cô sẽ cho chúng biết như thế nào mới gọi là ghê tởm!
Nói đi cũng phải nói lại, không ngờ rằng Mạnh thị lại lắm tiền đến thế, của cải tích góp được đúng là khiến người ta đỏ mắt.
“Sớm biết ông ta lắm tiền thế thì đã đòi ba năm chục nghìn thạch lương rồi, đòi mỗi hai nghìn lại còn phải chịu tiếng xấu.” Khương Bồng Cơ bực bội nói, “Mạnh thị hào phóng như vậy, chắc mấy chục nghìn cũng không để tâm đâu nhỉ?”
Liễu Xa suýt thì sặc nước bọt, tổ tiên của khuê nữ nhà ông có phải là thổ phỉ không vậy?
“Hai nghìn thạch thôi, nhiều hơn nữa thì con cũng có ôm đi hết được không?” Liễu Xa cười, “Con cũng đừng nghĩ Mạnh thị coi tiền như rác, lợi nhỏ bọn chúng có thể không quan tâm, nhưng nếu làm quá thì sẽ nổi điên đấy.”
Hai nghìn và hai mươi nghìn, hai con số này giống nhau sao?
Nghé con không sợ hổ, câu này quá hợp với khuê nữ nhà ông.
Có ai rảnh rỗi đi gây hấn với Mạnh thị không?
Nó không chỉ gây hấn mà còn thịt luôn Mạnh Lượng, lại tiện tay nhét túi Mạnh Hồn có thù với Mạnh thị nữa.
Thù lại thêm thù.
Nhưng nghĩ lại lời A Mẫn từng nói thì ông có thể hiểu được.
Chắc là số phận rồi, bát tự khuê nữ nhà ông không hợp với Mạnh thị.
Khương Bồng Cơ nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Hai nghìn thạch lương thực với Mạnh thị mà nói thì là con số nhỏ bé không