Đội vận chuyển sau khi nghỉ ngơi ở quán trà lại tiếp tục lên đường, quận Hà Gian đã không còn xa, chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm nửa ngày nữa bọn họ có thể thoát khỏi nhiệm vụ vận chuyển nặng nề này…
Nghĩ như thế nên các phu khuân vác lại tràn đầy sức lực trở lại.
Cuối cùng, khi mặt trời xuống núi, bọn họ cũng đến trước cổng thành quận Hà Gian.
Bởi vì đoàn người quá đông cho nên gã thủ lĩnh không thể phi ngựa vào thành được, chỉ đành kiên nhẫn xếp hàng đợi đến lượt mình.
Đúng lúc này, có một phu khuân vác nhanh nhạy chạy lên phía trước hỏi.
“Quân gia, chúng ta chuyển số lương thực này vào trong thành là xong, đúng không ạ?”
Gã thủ lĩnh trợn mắt quát: “Ai nói với các ngươi như thế? Ở yên tại chỗ đợi lệnh, đừng quan tâm đến chuyện không phải là của mình!”
Hừm, hỏi gã, thì gã biết hỏi ai?
Quy mô của đội vận lương to như vậy, trên đường đi đã thu hút không ít sự chú ý, Mạnh Hồn có lẽ cũng nên biết bọn họ đã đến rồi mới đúng.
Nhưng mà, mãi đến bây giờ vẫn không biết tên phản đồ kia muốn làm gì, ở đâu, vào lúc nào, dùng cách gì để nhận lấy số lương thực này. Điều duy nhất có thể làm bây giờ chính là ngồi im đợi đối phương phái người đến, sau đó một tay giao người, một tay giao lương.
Đang nghĩ như vậy thì đã đến lượt mình vào thành, gã thủ lĩnh nhìn cửa thành cao lớn sừng sững mà không khỏi cau mày lại.
Công việc gác thành là luân phiên, nhóm lính gác hôm nay khác với nhóm hôm trước, cho nên bọn họ không nhận ra gã thủ lĩnh chính là hung thủ gây ra vụ án đẫm máu đợt trước. Nhìn thấy đội vận chuyển lương, trong lòng bọn họ không khỏi thấy làm lạ.
Một người lính gác bước lên phía trước hỏi: “Mấy người từ đâu đến? Trên xe chở cái gì?”
Đôi mắt lươn đảo qua đảo lại nhìn những phu khuân vác cùng với binh sĩ áp tải lương thực, trong bụng thì nghĩ thầm xem nên làm thế nào để ép được chút mỡ.
Lén lút kiếm chút lợi, bọn chúng rất hay làm những chuyện như thế này, người dân muốn vào thành phải biếu chút ít cho bọn chúng. Dân không đấu với quan, cho dù đám lính gác chưa được tính là quan nhưng đại đa số dân chúng đều vẫn nghiến răng chịu đựng mà tốn chút tiền cho bọn chúng.
Chỉ cần không làm to chuyện thì về cơ bản ở phía trên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, cho nên công việc gác thành này cũng là một công việc tương đối béo bở.
Lính gác thành nói xong liền nghênh ngang tiến lên kiểm tra lương thực trên xe, thậm chí còn gạt phu khuân vác ra.
“Sờ cũng khá cứng… các ngươi không có người quản lý à, đứng ra trả lời xem trên xe chở cái gì?”
Gã lính gác sờ sờ ấn ấn bao lương thực, cảm giác rất cấn tay, hắn ta cũng phần nào đoán được trong này đang đựng cái gì.
Nhưng hắn ta đang muốn kiếm chuyện để người quản lý của đội vận lương chủ động đứng ra biếu xén, đương nhiên là không thể cho qua dễ dàng thế được, vậy nên hắn ta làm ra vẻ định rút đao bên hông ra chọc vào túi lương, “Ta cảm thấy thứ trên xe có vấn đề, tất cả đều phải dỡ xuống kiểm tra.”
Nhưng mà đao của hắn ta vẫn còn chưa rút ra được một nửa thì bóng của một cái roi đã từ trên trời giáng xuống vụt vào bả vai hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
“Đồ chó không có mắt.” Gã thủ lĩnh lạnh lùng thu roi.
Những người dân khác thấy thế đồng loạt tỏ ra kinh hoảng, chỉ sợ mình bị roi của gã thủ lĩnh quật trúng.
“Lương thực Mạnh thị áp tải là thứ mà đám chó thấp kém các ngươi có thể động vào? Hừ!”
Gã thủ lĩnh thúc vào con ngựa, con ngựa nghe lời cất vó sải bước chuẩn bị vào thành.
Đúng lúc này, một phu khuân vác phụ trách xe lương nhìn thấy thứ gì đó, ông ta rút thứ đang được giấu dưới những túi lương ra.
Thứ này… hình như trước đây không có thì phải?
Vừa mới mở ra liền nhìn thấy cái đầu người đen sì được vẽ trên mảnh vải ra, ông ta giật bắn hét lên một tiếng.
Tiếng hét này khiến gã thủ lĩnh đi