Ông ta nhíu mày, bước lên phía trước ôn hòa khuyên giải: “Mạnh quận thủ, xin nén bi thương, đừng quá đau buồn.”
Nhưng nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao có thể xoa dịu chỉ bằng vài câu nói nhẹ tênh như thế này?
Hai tay Mạnh Trạm túm chặt lấy nắp quan tài, những ngón tay run lẩy bẩy, đầu ngón tay trắng bệch vì bóp quá mạnh.
Thấy gương mặt Mạnh Trạm ảm đạm, gân xanh nổi trên trán, ông ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi lùi sang một bên.
Hiển nhiên, cái Mạnh Trạm cần bây giờ không phải là những lời an ủi của những người xung quanh mà là một không gian yên tĩnh có thể khiến ông ta bình tĩnh lại… Nhưng hiển nhiên là, Mạnh Trạm không muốn bình tĩnh, ông ta chỉ muốn làm sáng tỏ cái chết của con trai.
Con trai ngoan của ông ta tuy có một vài thói hư tật xấu, phạm phải vài lỗi nho nhỏ nhưng thế thì có làm sao đâu cơ chứ?
Mạnh thị từ khi thành lập đến nay đều hiển hách vô cùng, gia tộc lớn mạnh giàu có hoàn toàn có thể bao che cho Mạnh Lượng bất kỳ chuyện gì.
Nếu biết trước đưa nó lên Thượng Kinh sẽ xảy ra chuyện như thế này, ông ta đã gánh chịu toàn bộ áp lực để bảo vệ nó dưới cánh chim của mình. Bây giờ thì hay rồi, nó còn trẻ như thế mà đã xuống suối vàng, để ông phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Nhưng dù sao, Mạnh Trạm cũng là đàn ông, vẫn kiên cường hơn ái thiếp đang đau khổ khóc lóc bên cạnh. Sau vài lượt nôn ra máu, cái đầu u mê vì hận thù cũng tìm lại được lý trí.
“Đưa hắn ta đến đây… ta muốn hỏi xem… rốt cuộc là kẻ nào to gan dám xuống tay độc ác như vậy với Lượng Nhi!”
Nói xong, hai mắt ông ta đỏ lừ, gân xanh trên trán nổi rõ, nào đâu còn phong thái trầm tĩnh nho nhã ôn hòa trước đó. Dường như chỉ trong thoáng chốc ông ta đã già đi hơn hai mươi tuổi.
Người bạn đi không được mà ở lại cũng không xong, chỉ đành nghiêm mặt hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.
Không lâu sau, gã cầm đầu đã được đưa đến. Gã chật vật quỳ sụp trước quan tài của Mạnh Lượng, trên gương mặt râu ria xồm xoàm tràn đầy nước mắt.
“Kẻ sát hại Nhị lang quân chính là tên phản tặc Mạnh Hồn! Hắn, hắn… hắn ta lừa lão gia…”
Gã cầm đầu thấp thỏm bất an, sự sợ hãi quanh quẩn trong đầu óc gã ta, như thể sợ ngay sau đó Mạnh Trạm sẽ đứng dậy rút kiếm chém bay đầu gã.
Mạnh Trạm lạnh lùng cười gằn, trông rất hung ác dữ tợn: “Nói! Kể lại thật chi tiết cho ta! Mạnh Hồn… ha ha…”
Người bạn thấy vậy, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, trừ vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Mạnh Trạm ra, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm khác trên gương mặt Mạnh Trạm, tràn ngập hung ác, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu… Nhưng nghĩ đến đối phương vừa phải chịu nỗi đau mất con, biểu hiện như vậy cũng không có gì là quá đáng.
Gã cầm đầu âm thầm siết chặt nắm đấm, có giữ nổi cái mạng nhỏ này hay không, tất cả phải trông cậy vào lần này.
Chuẩn bị tâm lý xong, gã ta nói ra kịch bản đã chuẩn bị sẵn hơn một tháng nay. Cố gắng dồn trọng điểm vào sự gian trá của Mạnh Hồn, lại nhấn mạnh cảnh tượng lúc phát hiện thi thể, rồi miêu tả bản thân mình thành một người hết mực trung thành như thế nào. Nhưng tại kẻ địch quá gian trá, nên chỉ có thể cướp về được thi thể của Mạnh Lượng.
“… lão gia, ngài nhất định phải lấy lại công bằng cho Nhị lang quân!” Gã cầm đầu nhếch nhác phủ phục trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi ròng ròng. Nếu bình thường mà như thế này, Mạnh Trạm nhất định sẽ đá cho gã ta một phát, nhưng lúc này hành động đó lại có lấy được cảm tình của Mạnh Trạm, để gã có thể thuận lợi giữ được cái mạng nhỏ, “… thuộc hạ vừa mới cướp lại được thi thể của Nhị lang quân liền phát hiện ra Nhị lang quân cậu ấy... cậu ấy… cậu ấy bị người ta rút máu cho đến chết…”
Câu này vừa thốt ra, lồng ngực Mạnh Trạm lại dội lên một cơn đau thắt dữ dội, những ngón tay ông ta siết chặt lấy vạt áo, răng thì nghiến vào nhau phát ra những tiếng ken két, môi thì tím tái.
Những tưởng ông ta lại sắp ngất lịm đi lần nữa nhưng không ngờ dựa vào nghị lực hơn người, ông ta dần dần bình tĩnh lại, trong mắt ngập tràn lạnh lẽo.
“Ngươi nói là… Nhị lang quân bị Mạnh Hồn rút máu mà chết?”
Mấy chữ này như thể thoát ra từ kẽ răng của