Lúc Khương Bồng Cơ triển khai biện pháp kìm chế giá lương thực, giá lương thực đã tăng lên gấp chín lần so với ngày thường.
Với các thế gia, nhà nào cũng có kho lương thực với lượng dự trữ dồi dào, căn bản không lo thiếu ăn, còn có thể nhân cơ hội này bán bớt số lương thực đã tích trữ lâu năm trong kho.
Nhưng tương phản, số lương thực tích lũy trong tay dân chúng không nhiều, nhiều nhà sắp rơi vào tình cảnh không có gì đề ăn. Mà giá lương thực lại không ngừng tăng vọt, không ít người tỏ ra lo âu vì điều này. Không ít các bà chủ gia đình quanh quẩn trước cửa tiệm lương thực, ngóng trông giá có thể rẻ đi một chút, nhưng không ngờ giá lương chỉ có tăng cao hơn.
“Ôi, nếu còn lưỡng lự không mua, với chút tiền của nhà tôi sợ là ngay đến một đấu gạo cũng không mua nổi mất…”
“… Nhà bà còn mua được gạo, ông nhà tôi mấy hôm trước gãy chân, chạy chữa thuốc thang cho ông ấy đã tiêu hết tiền trong nhà rồi. Hôm nay lại vừa làm con gà mái đẻ trứng duy nhất trong nhà cho ông ấy tẩm bổ… Thật không biết làm sao mà sống nổi qua giai đoạn này đây…”
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà giá lương thực lại đắt thế cơ chứ! Cứ như thế này thì mấy đứa nhóc nhà tôi chết đói mất…”
Không bột đố gột nên hồ, cho dù bọn họ có chăm chỉ lao động, nhưng trong túi không có tiền, trong nhà không có lương, cả nhà chỉ đành chịu đói. Tiệm lương thực đâu phải là nhà từ thiện, giá cả làm sao có thể vì bọn họ nghèo khó mà giảm xuống?
“Cái thời thế này, ngày càng khó sống!” Một người phụ nữ than thở, “Mấy hôm trước tôi đi rửa bát thuê cho quán trà, nghe được mấy vị quân gia nói chuyện, hình như bên Thương Châu gì gì đó xảy ra bạo loạn, cách Hà Gian chúng ta gần lắm.”
Khoảng cách gần cũng có nghĩa là bạo loạn có thể lan tới nơi này, cũng đồng nghĩa với việc sẽ có vô số lưu dân chạy nạn lén lút tới đây.
Đánh trận hay chiến tranh cái gì đó, người dân ai nghe mà chẳng sợ đến mức run rẩy? Nếu như trong nhà có thanh niên trai tráng sẽ bị bắt đi lính, đã đi lính thì có khi sẽ một đi không trở lại.
Còn về phần lưu dân… nếu đã rơi xuống tình cảnh này rồi thì cướp của giết người... có chuyện gì mà không thể làm được, có khi còn hung ác hơn cả thổ phỉ. Không ít phụ nữ chỉ cần nghĩ đến cảnh tưởng đó liền sợ run người. Dù gì bọn họ vẫn còn tiền tiết kiệm, lúc này vẫn có thể mua được lương thực. Nhưng những nhà bần cùng khác chỉ có thể lên núi đào rễ, bóc vỏ cây ăn chống đói.
“Hay là sang các tiệm lương thực khác xem thử xem? Có khi rẻ hơn một chút…”
Một người phụ nữ mặc áo gai màu sậm tay cầm giỏ lưỡng lự nhìn về phía tiệm lương thực cách đó không xa. Trong thành nhiều tiệm lương thực như thế, gì cũng phải có một tiệm giá rẻ hơn.
“Biết trước thế này, tôi đã đi mua từ lâu rồi… lúc đó còn cảm thấy đắt, ai biết giá lại tăng lên từng ngày…”
“Lại chẳng thế à? Trước kia, cái gã nhà yêm suốt ngày nói đầu yêm chỉ dùng để mọc tóc chứ chẳng được tích sự gì, gã ấy nói năm nay mưa thuận gió hòa, lương thực chắc chắn sẽ rẻ hơn trước kia, cứ đợi thêm mấy hôm nữa… Bây giờ thì hay rồi, lương thực đắt như vậy, không biết khoảng thời gian này phải sống sao đây…”
Mấy người phụ nữ vừa đi vừa trò chuyện với nhau.
Đúng lúc này, có một đứa trẻ mặc áo vá cười tươi rói, vui vẻ chạy từ đầu phố đến, vừa chạy vừa cao giọng hét to.
Một người phụ nữ nhanh tay kéo đứa bé đó lại, cẩn thận hỏi thăm, “Này, vừa nãy cháu nói gì đó?”
Dường như đây không phải là lần đầu tiên đứa bé này bị người khác ngăn lại, nó trả lời to, rõ ràng một cách rất tự nhiên.
“Tiệm lương thực ở ngõ Đuôi Chó phố Chu Tước bán lương thực rẻ nhất, so với các tiệm khác rẻ hơn hai lần.”
“Rẻ hơn hai lần là rẻ hơn bao nhiêu?”
Đứa trẻ đó lắc đầu: “Không biết, ông chủ tiệm lương thực đó nói vậy, rẻ hơn các tiệm khác hai lần!”
Dù sao cũng chỉ là trẻ con, Từ Kha biết bọn nhỏ không thể nhớ được giá lương thực là bao nhiêu liền bảo bọn nhỏ nhớ cách “quảng cáo” ngắn gọn nhất.
Mấy người phụ nữ quay sang nhìn nhau.
“Hay là đi xem thử xem?”
Bây giờ tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy, cho dù có phải đi cả nửa cái thành cũng được.
“Đi xem thử xem, chỗ đó cách đây cũng không xa.”
***
Để thu hút càng nhiều khách hàng, Khương Bồng Cơ cố ý chia vị trí