Tuy rằng có lương thực giá rẻ để mua, nhưng lại đặt ra giới hạn mua, chuyện này khiến không ít dân chúng cảm thấy bài xích, ghét bỏ. Đất Hà Gian bảo to không to, nhưng bảo nhỏ cũng không nhỏ, vì khẩu phần lương thực của một hai ngày, lại phải chạy đến tiệm lương một chuyến, thật đúng là phiền phức.
“Tiệm của các người hết lương thực rồi đúng không? Có tiền không kiếm, bày đặt bán giới hạn cái gì?”
Trong đám người bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông, hắn ta mặc áo vải gai, tóc được buộc bằng sợi rơm bện, trông giống một người nông dân bình thường.
Những người đứng ngoài tiệm lương dường như được chỉ điểm, đột nhiên hiểu ra, bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Không có lương thực thì bảo không có lương thực, còn giày vò người khác như thế để làm gì? Tiệm các người không bán, Hà Gian vẫn còn các tiệm khác bán lương thực. Thời thế bây giờ cũng không an toàn, đi xa như thế chỉ để mua chút lương thực, nếu như gặp phải người xấu thì làm thế nào?”
Câu này nói trúng tâm tư của không ít người, trong lòng lại càng do dự.
Đúng thế, vì chút lương thực đó mà phải mạo hiểm đi xa, đây không phải là hại người sao?
“… Đúng thế, còn lương thực hay hết rồi thì cho người ta một câu trả lời chính xác. Nếu có thì bán luôn đi, còn nếu không có thì đừng làm chúng tôi tốn thời gian, chúng tôi sang tiệm khác mua. Nếu như bị các người kéo dài thời gian, đến lúc đó giá lương thực lại tăng lên thì tiệm của các người có chịu trách nhiệm không?”
“Đồ hiểm độc ác ôn, chẳng thấy các người bán rẻ hơn tiệm khác bao nhiêu, toàn bày trò vớ vẩn… rốt cuộc là có bán hay không, không bán để tôi còn đi!”
Trong đám người vang lên không ít những giọng nói chua ngoa, câu nào cũng nhắm vào tiệm lương, làm dao động dân chúng.
Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh đứng một bên quan sát, người khác không nghe ra nhưng anh ta lại nghe ra được khẩu khí của những người lên tiếng khích bác ấy có vẻ hung hăng nhưng trong đó lại không có ác ý… Thay vì nói đang châm ngòi ly gián mọi người, không bằng nói đang làm nóng bầu không khí, thu hút sự quan tâm của mọi người.
Vì thế nên, anh ta cũng không đứng ra giải thích lợi ích của việc bán giới hạn, mà chỉ nhếch môi cười cười, đưa mắt về phía trong tiệm lương thực.
Anh ta muốn xem xem, tiếp theo đây Liễu lang quân còn có chiêu gì nữa.
Khi thấy rất nhiều dân chúng đã nổi giận, kích động, chưởng quỹ mới vội vàng xách vạt áo bước qua bậc cửa, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Ông ta chắp tay vái chào một vòng, tiếng ồn ào của đám đông mới thoáng vơi bớt.
“Thưa bà con cô bác, tiệm của chúng tôi làm ăn nhỏ, có thể tồn tại yên ổn ở Hà Gian này đều là nhờ hằng ngày có bà con cô bác chiếu cố.”
Chưởng quỹ trợn mắt nói dối, nhưng mà dân chúng lại thích nghe những lời dễ nghe này, tâm trạng của bọn họ lại được xoa dịu một lần nữa.
“Nói lời hay ai chẳng nói được, ông nói chuyện thực tế đi. Các người có còn lương thực hay không, yêm mất công gom góp được chút tiền định mua nhiều thêm một chút, các người lại bày ra cái trò bán giới hạn, thế này là muốn đắc tội với người ta đúng không!”
Không biết là ai trong đám người lên tiếng, thái độ cực kỳ ngang ngược.
Chưởng quỹ hoảng đến mức trán toát mồ hôi hột, cười khổ nói: “Bà con cô bác nói thế nặng lời rồi. Tiệm chúng tôi đặt ra bán giới hạn vốn dĩ là vì tốt cho mọi người, tại sao đến tai mọi người lại thành gây sự rồi? Lương thực thì đương nhiên là còn, còn rất nhiều…”
“Vậy tại sao các người lại bày ra cái trò bán giới hạn gì đó? Có còn muốn làm ăn không đây!”
Chưởng quỹ còn chưa nói xong, lại bị một người khác cắt ngang, lúc này đám người cũng có chút đồng tình với chưởng quỹ.
Thái độ phục vụ của ông ta rất tốt, không kiêu căng, vậy mà gặp phải người có thái độ hung hăng, lúc này bị dồn ép trông rất đáng thương.
“Làm ăn đương nhiên là vẫn làm, nhưng bán giới hạn cũng không thể không làm.” Chưởng quỹ lại chắp tay thi lễ, nghiêm túc nói, “Thời thế bây giờ bất ổn, ai chẳng mong lu gạo nhà mình đầy? Nhưng mấy ngày gần đây giá lương thực tăng cao, bà con cô bác cũng thấy rồi…”
“Biết là mình bán đắt mà còn không bán rẻ đi, dọa ai đấy!”
Kỳ Quan Nhượng nghe cuộc đối thoại của chưởng quỹ và tên lừa gạt, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Liễu lang quân quả nhiên là một diệu nhân, cách tự tổn hại bản thân như thế này mà cậu ấy cũng dám sử dụng.
Chưởng quỹ vỗ ngực mình, nói với người nọ: “Cũng không thể nói như thế được, mở cửa hàng buôn bán, có ai mà không muốn kiếm tiền?”
Mọi người yên lặng nghe, chưởng quỹ đã sớm thuộc bài, nói rất hùng hồn dõng dạc.
“Nhưng mà, buôn bán có đạo lý của buôn bán, tiệm chúng tôi khinh thường hành vi thừa nước đục thả câu này, không làm những chuyện đó. Thế nhưng tại sao giá cả