Ông cũng không phải là người lỗ mãng ngu dốt, đương nhiên biết nếu lúc này nhắc Khương Bồng Cơ chú ý an toàn thì chẳng khác nào nhắc đám “thổ phỉ” kia và cổ vũ tinh thần bọn chúng. Mức uy hiếp của sát thần cầm đao và thiếu niên tay không căn bản không cùng một đẳng cấp.
Nhưng cho dù Trình Thừa không nhắc nhở thì sau một hồi trố mắt, đám “thổ phỉ” kia cũng kịp phản ứng, đầu tiên là điên cuồng phẫn nộ và sau đó là vui mừng khôn xiết.
“Lên đi! Thằng nhãi kia mất vũ khí rồi!”
Không biết tên nào hô hào, trong mắt cả đám đều ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết, đây đúng là cơ hội trời ban cho chúng! Thanh đao trong tay bọn chúng đã mong chờ thời khắc này từ lâu rồi!
***
Hình như sức chiến đấu yếu ớt và có vũ khí trong tay đối với Khương Bồng Cơ mà nói thì chẳng có liên quan gì đến nhau.
Khương Bồng Cơ cầm đao ít ra cũng có thể cho bọn chúng được chết nhẹ nhàng sung sướng, nhưng không có đao trong tay thì chẳng khác nào một cực hình.
Tiếng xương gãy liên tiếp vang lên, ngay cả vợ chồng Trình Thừa đứng ngoài vòng chiến đấu cũng nghe rõ mồn một những âm thanh này.
Khán giả xem livestream thì càng khỏi phải nói, thiết bị livestream cao cấp đã cho bọn họ tận hưởng cảm giác chân thực nhất.
Mỗi khi có tên thổ phỉ nào đó bị Khương Bồng Cơ dễ dàng bẻ gãy cánh tay, ngón tay, chân hay vặn gãy cổ, họ đều vô thức run run, cứ như chính họ chịu đau vậy, khiến ai ai cũng hoảng hốt và sợ hãi.
Khương Bồng Cơ không có vũ khí trong tay không đồng nghĩa với việc cô mất đi năng lực chiến đấu, mà ngược lại, chiến đấu bằng tay không mới chính là điểm mạnh của cô.
Một chiến sĩ biến đổi gen như cô làm gì có chuyện chưa trải qua chương trình huấn luyện về phương diện này cơ chứ?
Điều khiến cô bất mãn chính là tố chất của cơ thể này không bắt kịp tốc độ suy nghĩ. Nói đơn giản là tố chất của cơ thể này quá kém, không thể khiến cho Khương Bồng Cơ hài lòng. Tuy cô cảm thấy rất không hài lòng nhưng trong mắt người xem thì thân thủ này đã mạnh tới mức vượt xa tưởng tượng của họ.
Có thể miêu tả bằng một câu “Anh dũng vô địch”!
“Không biết đây là lang quân... khụ khụ khụ... nhà nào, thật không ngờ còn trẻ mà đã anh dũng đến thế...” Trình Thừa tấm tắc khen xong, sơ ý đụng vào vết thương, cảm giác đau đớn kích thích thần kinh ông, trong ngực lại bốc lên một cơn nóng như thể bị ngọn lửa thiêu đốt.
Trình phu nhân khẽ thở dài, hiện tại vợ chồng bà khó mà bảo toàn tính mạng, cũng không biết cậu thiếu niên kia là bạn hay thù.
Hình như Trình Thừa nhận ra sự lo lắng của vợ bèn khẽ lắc đầu, ý bảo bà hãy an tâm.
Mặc dù Khương Bồng Cơ ăn nói khó nghe, nhưng nếu thật sự có ác ý với vợ chồng họ thì vừa rồi đã không quản hiểm nguy, bất chấp bị kẻ địch vây đánh mà ném vũ khí trong tay để cứu bọn họ.
Nếu đã ra tay thì chứng tỏ đối phương không muốn lấy mạng vợ chồng họ.
Lúc này, dưới thác nước lại truyền đến tiếng huyên náo.
Vợ chồng Trình Thừa sửng sốt nhìn nhau rồi nhìn theo hướng phát ra tiếng động, nơi đó có mấy cái tay đang bám để trèo lên, một lúc sau lại ló ra vài cái đầu.
Trình Thừa vội vàng nắm chặt kiếm trong tay, do dự không biết có nên tiến lên, thừa dịp những người này chưa kịp trèo lên mà đâm xuống hay không.
Nhưng nếu họ không phải đồng bọn của đám “thổ phỉ” mà là viện quân của tiểu huynh đệ này thì phải làm sao?
Trong lúc ông đắn đo suy nghĩ thì mấy hộ vệ vừa vất vả trèo lên kia đã bị một phen hoảng sợ suýt nữa hồn phi phách tán.
“Lang quân!”
Hộ vệ vốn đang hì hục trèo lên, bỗng dưng như ăn phải thuốc kích thích, loáng một cái đã bò lên, rút đao xoèn xoẹt bên hông, định xông lên giải vây giúp Khương Bồng Cơ. Có điều lang quân nhà họ quá dũng mãnh, hoàn toàn không cho họ cơ hội thể hiện.
Ném “bộp” cái xác cuối cùng xuống đất, Khương Bồng Cơ lạnh mặt đứng giữa đống thi thể, lẳng lặng nhìn đám hộ vệ.
Đám hộ vệ vừa chật vật bò lên: “…”
Không hiểu sao họ lại hơi hơi chột dạ.
Miễn bàn tới việc để lang quân tiên phong đánh đầu, bọn họ thân là hộ vệ mà lại không kịp làm tròn trách nhiệm của mình, quả thật là vô cũng nhục nhã!
“Trở về nhớ chăm chỉ luyện tập.” Khương Bồng Cơ nhìn chằm chằm nhóm hộ vệ mấy giây.
Tất cả đám hộ vệ đều chột dạ, không dám nhìn