Khương Bồng Cơ vừa nhắc nhở xong, Trình Thừa bỗng nghĩ ra đối tượng tình nghi.
Phát hiện vẻ mặt Trình Thừa thay đổi, Khương Bồng Cơ như vô ý hỏi một câu: “Tiên sinh đã nghĩ ra ai rồi?”
Đừng nói chỉ là hơi khả nghi, cho dù thực sự là người đó thì Trình Thừa cũng không thể nói thẳng ra.
Khương Bồng Cơ cũng không gặng hỏi, ngược lại quay sang nhìn lướt qua vợ ông.
Đôi vợ chồng luôn sống trong cảnh an nhàn sung sướng này đã bao giờ gặp phải tình trạng thảm hại như hôm nay chứ?
Cô hỏi một vấn đề rất thực tế: “Vừa nãy nghe tiên sinh nói đám hộ vệ đều bị chết dưới tay của bọn côn đồ, nơi đây rừng núi hoang vắng, trước không thôn xóm, sau không nhà trọ, trạm dịch gần nhất cũng cách đây mấy ngày đường... Không biết tiên sinh dự định thế nào?”
Trình Thừa bị thương, vợ của ông trước giờ cũng chỉ sống trong cảnh an nhàn đã quen, để hai vợ chồng họ ở lại nơi hoang sơ này cũng không biết có sống nổi không.
Khương Bồng Cơ vừa dứt câu, sắc mặt Trình Thừa lập tức có hơi khó coi.
Không đợi ông mở lời, Khương Bồng Cơ đề nghị: “Nếu tiên sinh không chê và tin tưởng vãn bối, chi bằng để vãn bối đưa hai vị đến trạm dịch gần nhất, tạm ở đó chỉnh đốn lại đã rồi hãy liên hệ với người nhà. Chưa biết được lai lịch của đám côn đồ này, hai vị vẫn trong vòng nguy hiểm.”
Trình Thừa hổ thẹn cảm ơn ý tốt của cô.
Nếu không đi nhờ xe được thì cho dù không có sát thủ đuổi giết, bọn họ cũng khó mà sống nổi.
Ngược lại, vợ ông vô cùng nhanh nhạy. Được tận mắt chứng kiến hành động trượng nghĩa của Khương Bồng Cơ, hiển nhiên bà lại càng quý mến hơn: “Tiểu lang quân thân thủ phi phàm, khí phách hiên ngang, không biết là lang quân nhà ai?”
“Vãn bối Liễu thị ở Hà Gian, tên chỉ có một chữ Hi, gia phụ chính là Liễu Xa, nếu tiên sinh không chê thì cứ gọi Lan Đình là được.”
Vợ chồng Trình Thừa đều vô cùng kinh ngạc. Có điều, sự chú ý của hai người đặt ở hai vấn đề khác nhau. Trình phu nhân thì chú ý ở điểm “thiếu niên tài trí kiệt xuất, xứng làm chàng rể hiền”.
“Cậu chính là con trai của Liễu Trọng Khanh?”
Lúc Liễu Xa còn trẻ cũng là phu quân trong mộng của biết bao thiếu nữ, câu chuyện của ông với vợ mình - Cổ Mẫn được lưu truyền thành giai thoại trong dân gian.
Trình phu nhân chưa từng gặp nhưng cũng đã nghe qua, chỉ không ngờ một tài tử như Liễu Xa lại có cậu con trai võ công cao cường thế này.
Đám côn đồ kia dồn ép vợ chồng họ đến con đường cùng, vậy mà ở trước mặt cậu thiếu niên này lại không chịu nổi một đòn.
Chỉ trong chốc lát, suy nghĩ của Trình phu nhân đã bay xa, không chỉ thế còn dán cái nhãn “chàng rể hiền” cho Khương Bồng Cơ. Nếu con gái nhà ai có thể kết thân cùng con trai của Liễu Xa thì đúng là vớ được vàng. Đáng tiếc, con gái bà tuổi còn nhỏ, không thì bà đã dấm lại cho con gái rồi.
Trình Thừa thì không quan tâm đến Liễu Xa, chỉ chú ý đến “Liễu Hi”.
“Cậu đã nhược quán* rồi sao?” Nhìn dáng vẻ không giống chút nào, cùng lắm cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi thôi.
*Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán.
Khương Bồng Cơ ngẩn ra một lúc mới hiểu ý Trình Thừa, bèn giải thích: “Cái tên tự Lan Đình này do mẫu thân đã mất của vãn bối đặt, dùng để gọi khi nhược quán. Chỉ là phụ mẫu tình cảm sâu nặng, sau khi mẫu thân mất sớm, phụ thân liền gọi vãn bối bằng cái tên “Lan Đình” này.”
Dù gì cũng đã đặt rồi thì cứ dùng thôi, còn đỡ phải đặt nhũ danh* phiền phức nữa.
*Nhũ danh: tên gọi khi còn nhỏ. Khi lớn lên, người Trung Quốc không dùng tiểu danh hay nhũ danh nữa. Và lúc này, ai dùng tên đó để gọi, thì đó là một điều sỉ nhục cho người ấy.
Trình Thừa: “...”
Tác phong phóng khoáng và ngang ngạnh này quả đúng là chỉ có mình Liễu Xa làm ra được.
Vết máu trên người đã khô đi phần nào, căn bản không nhận ra dáng vẻ ban đầu nữa. Khương Bồng Cơ dặn dò hộ vệ bảo vệ cẩn thận vợ chồng Trình Thừa, còn mình đi tìm một nơi kín đáo rửa mặt sạch sẽ. Những vết máu khác trên người không rửa sạch được, nhưng trên mặt thì vẫn phải rửa đi.
“Tiểu lang quân tướng mạo rất đẹp, không biết đã có hôn ước hay chưa?”
Trình phu nhân càng nhìn Khương Bồng Cơ càng vừa ý, thấy dáng vẻ cô thanh tú, ngũ quan tinh xảo, hơi có chút nữ tính nhưng lại