Theo lời Cổ Mẫn, Trình Thừa bình thường không giỏi ăn nói, nhưng ngòi bút sắc bén, mắng người càng là số một.
Liễu Xa vừa nghĩ tới, trong đầu như hiện lên khung cảnh Trình Thừa một tay cầm sách, một tay cầm bút, mắng người như tát nước vào mặt.
Cảnh tượng quá đẹp, ông không dám nghĩ tiếp nữa, sợ sẽ cười phá lên ngay trước mặt Trình Thừa.
Liễu Xa cho người chuẩn bị cơm và nước nóng cho vợ chồng Trình Thừa, tuy có chút đơn giản nhưng vô cùng có tâm.
Còn Khương Bồng Cơ thì dẫn đám hộ vệ đi an táng thi thể những hộ vệ đã chết, dù sao bọn họ chết cũng vì bảo vệ vợ chồng Trình Thừa.
Lúc quay lại còn mang về mấy chiếc xe ngựa, thấy bánh xe lún sâu vào đất, cô đâm ra tò mò.
Trình Thừa qua cơn sóng dữ, thấy Khương Bồng Cơ săn sóc đưa mấy chiếc xe về lập tức mừng rỡ chạy ra.
Không để ý mọi người xung quanh, ông trực tiếp nhảy vào xe mở từng cái rương ra, thấy bảo bối của mình bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Trình phu nhân mỉm cười trêu chọc: “Cái tính này của ông cũng phải sửa lại đi, không lại để Liễu Quận thủ và Lan Đình chê cười. Mấy rương sách này vứt trên đường còn không ai thèm nhặt, ông thì lại coi như tính mạng, người không biết còn tưởng có bảo bối gì.”
Trình Thừa bị phu nhân nhà mình chọc ghẹo khuôn mặt lập tức đỏ lên. Dù sao, cái tật cứ ra ngoài là mang theo mấy xe sách như vậy đúng là có hơi quái dị.
Liễu Xa đứng bên cạnh nói giúp cho Trình Thừa. Thời này đọc sách khó khăn như thế nào, ông hiểu rất rõ. Đối với người bình thường, mấy xe sách này còn không được một lượng vàng, chẳng qua chỉ là mấy miếng thẻ tre, dùng nhóm lửa còn ngại ít. Nhưng đối với người có tầm nhìn xa thì chúng vô giá, ngàn vàng cũng khó mua.
Trình Thừa lén lút cười đắc ý với phu nhân, khiến ai nấy không nhịn được cười phì.
Trình Thừa bị thương nên không chịu được mệt nhọc quá mức, lại thêm đường sá cũng không bằng phẳng gì cho cam, Liễu Xa gọi người dọn một chiếc xe ngựa cho vợ chồng ông.
Hệ thống giảm xóc xe ngựa Liễu phủ thuộc hàng đỉnh của đỉnh trong thời đại này. Vợ chồng Trình Thừa ban đầu còn không biết, sau khi lên xe mới hiểu được lòng tốt và sự ân cần của Liễu Xa.
Trình phu nhân thay thuốc cho chồng, lơ đãng nhắc tới đám thổ phỉ hồi sáng.
“Phu quân nghĩ tới người nào vậy?”
Trình Thừa trầm mặt, có chút thất vọng nói: “Ôi, nếu nói hôm nay đắc tội ai… Thì chỉ có người đó…”
“Người đó?” Mắt Trình phu nhân xoay chuyển, tựa hồ đang suy đoán người đó là ai.
“Mạnh Trạm…” Trình Thừa hơi chần chờ, “Có điều, ta cảm thấy tuy Mạnh Trạm hữu danh vô thực nhưng cũng không đến nỗi âm hiểm ác độc như vậy. Chỉ là, nghe thấy chút tin bê bối mà thôi, đâu đáng để ông ta phải đòi lấy mạng ta?”
Nếu Mạnh Trạm thật sự tưởng truy sát ông vì chuyện ông không cẩn thẩn nghe thấy chuyện “đổi chính lấy thứ” thì ông đã không rời khỏi Thương Châu được.
Làm gì có chuyện qua mấy tháng rồi mới tính sổ?
“Bê bối? Rốt cuộc là bê bối gì…” Trình phu nhân nghi ngờ hỏi, “Phu quân cũng không phải là người nhiều chuyện…”
Nhìn vết thương trên người phu quân sao bà có thể không đau lòng cơ chứ? Nếu bà biết là ai âm thầm hạ độc thủ, chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó.
“Mạnh Trạm chẳng phải có một đứa con thứ dòng chính vừa chết sao? Ngoài mặt nói là con vợ cả, nhưng thực ra có khả năng là con thiếp.”
Trình Thừa cũng không giấu giếm phu nhân nhà mình.
Nếu không phải gặp chuyện hôm nay, ông sẽ không tính nói ra chuyện này với bất cứ ai. Nhiều chuyện việc nhà của người khác không phải hành vi của người quân tử.
Trình phu nhân nghe xong hết sức kinh ngạc, dường như không ngờ lại có chuyện như thế.
Trong thời đại phân chia chính thứ rạch ròi như này, làm loạn chính thứ, nói nhẹ thì là trị gia không nghiêm, không có gia giáo; nặng thậm chí có thể đội lên tội danh làm loạn kỷ cương, liên lụy cả gia tộc, bị người đời xem thường, cả đời không ngóc đầu lên được.
Còn với thế gia vọng tộc như Mạnh thị, địa vị càng cao thì càng được chú ý, nếu chuyện bị phanh phui thì hậu quả càng nghiêm trọng.
Nghĩ vậy thì, Mạnh