“Muốn biết vì sao à?” Khương Bồng Cơ nhìn xuống đối phương, “Ngươi! Trêu ghẹo tỳ nữ trong phủ, thậm chí còn có ý đồ cường bạo người ta, tay chân không sạch sẽ, tham ô của cải trong phủ, chưa kể... một tên gia đinh bên ngoài ngoại viện mà lại dám chạy vào phòng bếp của nội viện, ai cho ngươi lá gan đó?
Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Khương Bồng Cơ khiến sắc mặt của tên gia đinh dần dần trắng bệch, ánh mắt càng lúc càng hoảng loạn.
Lão quản gia kinh hãi: “Nhị lang quân, ý của ngài là...”
“Còn nữa, tối qua ngươi căn bản là không vào trong núi tìm ta mà đi trăng hoa cùng kỹ nữ. Đám các người cùng đến một lầu xanh, cùng hưởng thụ kỹ nữ hầu rượu... thích cùng tụ tập một chỗ là để thuận tiện bao che lẫn nhau đúng không?”
Khương Bồng Cơ khẽ cau mày tỏ vẻ ghét bỏ, quay sang phân phó quản gia: “Trước khi bán cho bên môi giới thì sai người đi lục soát phòng của tên này và tên kia xem có thứ gì của phủ không. Nếu có thì đừng gọi môi giới nữa, cứ đưa thẳng đến quan phủ.”
“Nhị lang quân! Ngài không có chứng cớ gì tại sao lại vô duyên vô cớ vu oan giá họa cho tiểu nhân?” Gã gia đinh kia có chút hoang mang, nhưng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Cha mẹ tiểu nhân tận tậm tận lực hầu hạ chủ nhân bao năm, chưa từng để xảy ra bất kì sự cố nào...”
“Đấy là công lao của cha mẹ ngươi, liên quan gì tới việc ngươi giở trò mánh lới? Nếu đã nói vậy, vừa hay ngươi cũng nhắc nhở ta. Quản gia, nhân tiện điều tra luôn cha mẹ của tên này. Chúng coi Liễu phủ là nơi nào, nơi để chúng hút máu sao?”
Quản gia vẫn còn không rõ lắm, không biết tại sao lang quân nhà mình lại trở lên mạnh mẽ như thế chỉ trong một đêm. Có điều ưu điểm của ông là lòng trung thành, cho nên Khương Bồng Cơ sai gì thì ông sẽ làm nấy.
Mấy tên gia đinh còn lại thì lo sợ bất an, nhưng cũng không tin là Khương Bồng Cơ dám làm thế thật. Chỉ còn vài ngày nữa là Liễu lão gia sẽ về, người làm của Liễu phủ hiện tại đều do Liễu lão gia an bài trước khi rời đi, nếu như Khương Bồng Cơ thật sự hiếu thuận thì sẽ không tuyệt tình đến vậy. Ở thời đại này, nếu như bị mang tiếng là bất hiếu thì đừng nghĩ đến chuyện làm quan, nghĩ như vậy bọn chúng lại an tâm thêm phần nào.
Hệ thống trơ mắt nhìn khả năng chiến đấu mạnh mẽ và nhanh gọn của ký chủ nhà mình, nhất thời đần thối ra, “Ơ... ký chủ, cô không hề có một chứng cứ nào, nếu như truyền ra ngoài, người ta nhất định sẽ đánh giá cô không tốt.”
Theo như tình tiết khuôn mẫu của một trận đấu trong nội trạch, nữ chính sẽ đấu trí đấu dũng với điêu nô xảo quyệt; đối mặt với tên điêu nô điêu toa giảo hoạt, nữ chính anh minh thần võ sẽ cẩn thận thăm dò rồi vứt thẳng chứng cứ vào mặt, sau đó đánh tan phòng tuyến tâm lý của tên điêu nô giành đại thắng. Vậy mà... ký chủ cúa nó lại chỉ tóm tắt tình tiết đặc sắc của trận đấu trong hai câu ngắn gọn. Ký chủ!!! Cô có biết làm vậy là rất kém chuyên nghiệp không?
“Mày đang đùa tao đấy à?” Khương Bồng Cơ rất muốn chỉ vào hai mắt mình và nói cho hệ thống: “Những thứ tao nhìn thấy bằng mắt đều là chứng cứ, còn người khác không nhìn thấy là do họ bị mù, lẽ nào tao còn phải tốn công tốn sức chỉ cho bọn chúng biết mắt phải nhìn vào đâu à?”
Hệ thống thầm cảm thán: Lại công kích nhau, mẹ kiếp, cuộc sống sau này của nó không cách nào sống tiếp được nữa rồi!
“Còn nữa, chỉ xử lý vài tên điêu nô có vấn đề thôi mà, chẳng lẽ tao còn phải chiều ý chúng, phơi bày từng chứng cứ ra hay sao? Mày nói xem, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của cái Liễu phủ này hả? Là mấy tên đầy tớ kia hay là tao?”
Khương Bồng Cơ cười thầm, nói: “Tóm lại, cho đến khi quản gia tìm được chứng cứ bọn chúng tham ô hoặc giở trò mánh lới thì không có kẻ nào dám nhiều lời đâu. Đây đồng thời là một lời cảnh cáo đừng có nói dối trước mặt tao, nếu không chúng sẽ chết mà chẳng biết lý do, hiểu không?”
Hệ thống: sống lưng lạnh toát, đột nhiên nó hiểu được cảm giác thốn đến tận rốn