“Đúng là đồ ngụy biện!”
Tổ Đức bị Khương Bồng Cơ nói đến nổi giận, thật sự khó mà duy trì được phong độ nữa.
Khương Bồng Cơ cười giễu cợt, cô liếc nhìn Uyên Kính tiên sinh rồi lại tiếp tục nhìn sang thanh niên tên Tổ Đức châm biếm: “Ngươi nói ta ngụy biện, sao không nhìn lại bản thân mình xem? Thánh nhân nói, dân quý quân nhẹ*, đến vua còn như thế, sĩ tộc làm sao quan trọng hơn dân được? Ngươi nói ta là nhờ vào công đức tổ tiên, nhưng ngươi có thể ở đây lắm lời với ta như vậy, không phải là vì nhờ có phước của tổ tiên để lại hay sao?”
*Coi trọng dân hơn vua.
Khương Bồng Cơ không có chút cảm tình nào với thanh niên tên Tổ Đức này, cô còn phát hiện tên này vừa có trái tim của Đức Cha vừa chuyên quên não.
Tổ Đức im lặng, Khương Bồng Cơ lại nói tiếp, chỉ là lần này không nói với anh ta mà là hỏi Uyên Kính tiên sinh.
“Học trò cứ nghĩ Uyên Kính tiên sinh vang danh tiên hạ, nhận đồ đệ thì cũng phải cực kỳ cẩn trọng, chứ sao lại nhắm mắt mà thu nhận một tên tính tình cực đoan, ngoan cố như vậy làm đệ tử?” Câu nói này không hề che giấu sự khinh bỉ của mình với Tổ Đức.
Lúc này Tổ Đức đã tức đến mức không nói được nửa lời, mặt đỏ tía tai.
Khương Bồng Cơ có công kích anh ta như thế nào anh ta cũng không quan tâm lắm, nhưng ảnh hưởng đến thầy giáo mà anh ta tôn kính thì lại khác.
Uyên Kính tiên sinh thì ngược lại không hề tức giận mà chỉ nhìn Khương Bồng Cơ với vẻ sâu xa.
“Con người không ai hoàn mỹ, thánh nhân còn như vậy, huống chi là phàm phu tục tử? Phận làm thầy thì phải dạy dỗ tất cả không phân biệt đối đãi gì, sau này mới có thể truyền đạo, truyền nghề, giải đáp. Tổ Đức mặc dù có khiếm khuyết nhưng cũng có ưu điểm, tiểu lang quân sao lại chỉ nhìn một mặt mà đánh giá được toàn bộ con người? Nếu như theo lời tiểu lang quân nói thì thư viện Lang Nha chẳng phải rỗng tuếch rồi sao. Lão phu đây cũng không phải là người thầy hoàn hảo, càng không xứng làm tấm gương cho người khác.”
Cũng chính bởi vì không đủ năng lực nên mới cần phải học, tính tình đã ăn sâu vào nết người ta, muốn uốn nắn cũng không phải ngày một ngày hai là được.
Uyên Kính tiên sinh bình tĩnh nói, nét mặt thậm chí còn mang một nụ cười làm Khương Bồng Cơ không mấy dễ chịu.
Nếu chỉ dùng một từ để miêu tả nụ cười của ông thì chỉ có thể là “Lão Hồ Ly”!
Uyên Kính tiên sinh nhận được sự kính trọng của người đời và học trò không chỉ vì hồi còn trẻ ông giành lại ba thành của Đông Khánh từ tay Bắc Cương, cũng không vì ông là một người thông thái, mà quan trọng hơn hết đó là thái độ đối đãi với học trò của ông - thái độ bình đẳng!
Bất luận là con cháu của người có chức tước cao quý hay thường dân tôi tớ, với ông cũng chỉ là học trò. Ông không vì trò này ưu tú hay có thân phận địa vị cao quý hơn người khác mà xem trọng người đó, cũng không vì trò kia tính cách không tốt hoặc thân phận thấp hèn mà xem thường.
Chỉ cần bản tính không xấu, gốc rễ không quá đồi bại, vẫn có thể uốn nắn, sửa đổi thì ông liền dày công dạy bảo.
Khương Bồng Cơ nói: “Tiên sinh thực ra chỉ đang tự bao che cho bên mình mà thôi.”
Uyên Kính tiên sinh bình tĩnh đáp: “Bản tính của Tổ Đức không xấu, chỉ là có chút cố chấp, có thể sửa đổi.”
Khương Bồng Cơ híp mắt lại, bỗng chỉ tay vào hai người đang cố trốn tránh ở dưới suối nước nóng và hỏi Uyên Kính tiên sinh.
“Vậy theo tiên sinh, hai người này thì sao?”
Thấy cô hỏi như vậy, không ít kẻ đang xem màn kịch hay nhao nhao banh tai lên, còn đương sự được nhắc tới thì vô cùng căng thẳng.
Bị Liễu Xa ghi thù, bọn họ xem như không có duyên với giới quan lại, nhưng nếu được Uyên Kính tiên sinh khen ngợi vài câu thì vẫn có thể xoay chuyển!
Uyên Kính tiên sinh bật cười, đưa tay vuốt chòm râu muối tiêu của mình, ánh mắt lóe sáng.
Người ta nói, ánh mắt có thể phản ánh tuổi tác chân thực của một người. Uyên Kính tiên sinh tuy biết chăm sóc sức khỏe nhưng bề ngoài nhìn cũng phải khoảng ba mươi, bốn mươi rồi, thế mà đôi mắt ông lại rất sáng, ánh lên vẻ tinh khôn. Nếu chỉ nhìn mắt thì căn bản không thể đoán ra được tuổi thật của ông.
Uyên Kính tiên sinh đã từng thấy người hay ghim thù, cũng từng gặp người hung hăng gây sự, nhưng kiểu như Khương Bồng Cơ thì lại rất hiếm thấy, ông nói: “Nhìn bề ngoài thì có vẻ khí phách, tô vàng nạm ngọc, nhưng xét bên