Nhìn gương mặt nghiêng của Khương Bồng Cơ, cảm giác phức tạp bỗng trào lên trong lòng Vệ Từ. Như thể anh đang bị một con thú hoang khát máu nhìn chằm chằm, răng nanh nhọn hoắt sáng lòe của nó vẫn còn giắt lại thịt vụn, nước dãi nhỏ giọt tí tách. Dường như anh có thể ngửi thấy mùi hôi thối phả đến, bóng dáng của cái chết đang bao trùm lên bản thân. Vốn tưởng mình sẽ chết nhưng không ngờ ngay sau đó, con thú lại biến thành con mèo trắng chỉ to bằng bàn tay, ngây thơ kêu meo meo với mình.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác…
“Nhưng sao, ta cứ luôn có cảm giác huynh đang cố ý đề phòng ta? Trông ta giống Quỷ La Sát ăn thịt người lắm à?”
Khương Bồng Cơ chống cằm ra vẻ không hiểu, khóe môi cô cong thành nụ cười nhạt, hỏi anh với vẻ rất vô tội.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ảo giác.
Vệ Từ kìm nén tâm trạng đang trào dâng lại, tinh thần anh căng lên như thể đang đối diện với đại địch, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh như không có gì xảy ra: “Tiểu lang quân hiểu nhầm rồi, Từ không có cố ý đề phòng lang quân? Giao thiển tránh ngôn thâm*, Từ và lang quân không thân thiết đương nhiên phải giữ khoảng cách.”
*Quan hệ xã giao thì không nên nói quá nhiều, hoặc bàn bạc quá sâu về vấn đề nào đó.
Khương Bồng Cơ nheo mắt, rồi bất thình lình sán lại gần anh ta. Phản ứng của Vệ Từ cũng rất thú vị, như một con thỏ bị giật mình hoảng sợ.
Thấy anh ta đột ngột ngửa người ra sau, Khương Bồng Cơ cười thầm trong bụng. Cô không lùi lại mà tiến lên phía trước, ghé sát vào tai Vệ Từ thầm thì, ở khoảng cách gần như thế này, cô có thể cảm giác được sự run rẩy trên người của đối phương, cảm giác hoảng hốt sợ sệt không thể khống chế được bằng lý trí này lại càng khiến cô tò mò.
“Vệ Tử Hiếu!”
Giọng nói cố ý giả vờ vô tội của Khương Bồng Cơ đã biến mất, thay vào đó là ngữ điệu lạnh lùng nghiêm túc: “Ta không biết tại sao huynh lại đề phòng ta như thế, thậm chí còn sợ ta như rắn rết, nhưng ta hy vọng huynh hiểu được một điều: huynh càng biểu hiện rõ ràng như thế thì lại càng khiến ta tò mò muốn tìm hiểu. Thế nên, rốt cuộc là huynh đang muốn trốn tránh ta hay là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt đây?”
Cũng không biết câu nào kích thích đến Vệ Từ, phản ứng của anh chàng như thể sắp bùng nổ.
“Rầm!!!”
Tiếng động phát ra từ trong góc thu hút sự chú ý của mọi người, bọn họ quay lại liền thấy một cậu thiếu niên nhỏ tuổi đang dùng một tay túm chặt lấy cả hai tay của Vệ Từ với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt hung hãn. Mà Vệ Từ bị đè trên mặt đất lại có vẻ chật vật, hai má đỏ bừng vì giãy giụa, trông như một con thỏ bị kinh sợ.
“Tõm!!!”
Một người ngồi bên bờ suối nước nóng giật mình đánh rơi mâm hoa quả trên tay xuống nước.
Ớ… Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Xin lỗi, đang đùa thôi, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Khương Bồng Cơ cười như không có gì xảy ra, tư thế nửa quỳ ban nãy cũng biến thành ngồi xổm, cô thả tay đang khống chế cổ tay của Vệ Từ ra. Những người hơi tinh mắt đều có thể nhìn thấy dấu ngón tay xanh xanh hằn trên cổ tay Vệ Từ…
Đùa có hơi “kịch liệt” nha…
Vệ Từ thở gấp, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt nhìn về phía Khương Bồng Cơ hiện lên một vài tia máu.
“Vừa nãy huynh muốn đẩy ta ra, ta tưởng huynh muốn tấn công ta nên mới theo phản xạ mà…” Cô nhún vai, tỏ vẻ đây không phải là lỗi của cô.
Vệ Từ mím chặt môi, chẳng nói chẳng rằng chống tay đứng dậy, cũng không quan tâm đến những lời hỏi han của người khác, nhanh chân sải bước ra khỏi gian suối nước nóng này.
Chỉ cần không mù thì ai cũng nhìn thấy được ba chữ rất to trên lưng Vệ Từ – Ta Giận Rồi!
Mà kẻ đầu sỏ gây tội – Khương Bồng Cơ lúc này lại ngẩn tò te, có phải lỗi của cô đâu. Cô cũng đâu có muốn đắc tội với Vệ Từ, dù sao anh ta cũng là một trong bốn đệ tử của Uyên Kính tiên sinh, không chỉ có mạng lưới quan hệ rộng ở thư viện Lang Nha, mà còn thuộc dạng nhân vật “có máu mặt” không thể đắc tội trong trường. Cô đến đó là để đi học chứ không phải đi đánh lộn, vô duyên vô cớ chọc giận Vệ Từ làm gì?
Tình hình bây giờ có thể tóm tắt lại như sau – cô không có muốn đắc tội với Vệ Từ, mà là tự anh ta chạy đến để cô đắc tội, sau đó đổ hết tội lên đầu cô.
Má má má... oan quá!
À, thôi được rồi anh ta là tiểu công túa, anh ta bảo thế nào thì