Hai cha con Phong Nhân ngồi trong cỗ xe đang lao vun vút.
Tiếng bánh xe lộc cộc pha lẫn với những âm thanh huyên náo khác truyền vào trong buồng xe nhưng vẫn không thể phá vỡ bầu không khí yên ắng kỳ lạ giữa hai người.
Một lúc lâu sau, Phong Nhân mới thở dài hỏi: “Tay con còn đau không?”
Phong Cẩn vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt trắng bệch một cách bất thường, đôi môi mỏng gần như tím tái. Vết thương trên cánh tay cậu đã được y quan cầm máu băng bó, song máu thấm ướt phân nửa ống tay áo đến bây giờ vẫn chưa khô, nhìn trông rất chật vật.
“Đỡ hơn rồi ạ…” Phong Cẩn cúi đầu đáp, rồi lại ngập ngừng hỏi: “Phụ thân, Quan Gia…”
Phong Nhân ngắt lời cậu, nói: “Bây giờ, chỉ sợ Quan Gia đã quyết tâm liên hôn với Bắc Cương, muốn dùng cuộc hôn nhân này để ổn định cục diện chiến tranh biên giới của hai bên… Cái loại tính toán ngây thơ như thế này, đến con nít cũng không thèm dùng thế mà Quan Gia lại… chung quy vẫn là thứ không ra gì!”
Phong Cẩn nghe không sót một chữ nào, càng nghe cậu lại càng cảm thấy căng thẳng, dường như trong lòng có một cái trống nhỏ đang gõ dồn dập.
Ý của phụ thân là… dự định buông tha cho hoàng thất Đông Khánh đã hết thuốc chữa này sao?
“Hôm nay con cũng quá lỗ mãng, nếu cậu nhóc nhà Liễu Trọng Khanh không có võ nghệ cao cường thì con không chỉ bị thương một cánh tay thế này thôi đâu.”
Trong giọng nói của Phong Nhân chứa đựng cả đau lòng lẫn căm phẫn, dù sao người bị thương cũng là con trai ông, con trai bị thương thì người làm cha đương nhiên đau lòng.
Phong Cẩn cúi đầu, im lặng nghe Phong Nhân trách móc. Cậu vốn không thích ra mặt, nhưng hôm nay lại xảy ra xung đột với đám dũng sĩ Bắc Cương, thậm chí còn bị thương, đương nhiên là cũng có suy tính của mình. Cậu ra mặt thì cùng lắm là bị thương, nhưng nếu để đám dũng sĩ Bắc Cương đó quay mũi giáo về phía thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ, e rằng sẽ xảy ra án mạng. Ai cũng biết Đông Khánh bị lũ sói đói nhòm ngó, Trấn Bắc Hầu phủ là phòng tuyến bảo vệ cuối cùng ở biên giới phía Bắc, nếu hôm nay thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ xảy ra chuyện, ai biết đám người rắp tâm xấu xa đó sẽ nói những gì? Còn Bắc Cương lại kiêu căng huênh hoang đến mức nào?
Có lẽ là vì bị ảnh hưởng bởi gia phong nên cả Phong Cẩn và Phong Nhân đều không để ý ai làm hoàng đế.
Nhưng dù sao Phong Cẩn vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiệt huyết. Cậu không thể trơ mắt đứng nhìn chuyện ngày hôm nay biến thành một mồi lửa khiến Trấn Bắc Hầu phủ suy tàn triệt để. Đến lúc đó Bắc Cương sẽ chẳng còn chướng ngại nào, liền xua quân xuống phía Nam đánh tan Đông Khánh, dẫn đến cảnh trăm họ lầm than.
Thế nên Phong Cẩn mới ngăn thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ lại, tự mình đứng ra đối diện với sự khiêu khích của đám dũng sĩ Bắc Cương, nhưng mà không địch lại được nên mới bị thương.
Nếu không phải cậu nhanh nhẹn gọi Khương Bồng Cơ đến cứu viện, thì chắc không chỉ bị thương một cánh tay.
Nghĩ đến Khương Bồng Cơ, vẻ mặt của Phong Cẩn thoáng dịu đi và thêm vài phần ấm áp.
Lúc này cậu mới hiểu được cái cảm giác của các hiệp khách vì tình nghĩa huynh đệ mà rút đao tương trợ trong thoại bản phố phường là như thế nào.
Đột nhiên Phong Nhân thay đổi thái độ, nói với giọng hơi bực bội: “Nhưng con có từng nghĩ nếu như cậu nhóc đó võ nghệ tầm thường, vì con mà bị liên lụy, thì sẽ như thế nào không?”
Phong Cẩn nghe xong nín thinh, cậu đang định nói võ nghệ của Khương Bồng Cơ tốt lắm, nhưng Phong Nhân lại không cho cậu cơ hội đó.
“Thôi, lần này coi như nợ Liễu Trọng Khanh một ân tình, sau này tìm cơ hội trả lại là được.”
Sau đó, buồng xe yên tĩnh trở lại.
Phong Nhân nhắm mắt, bắt đầu mưu tính con đường sau này. Hoàng thất Đông Khánh bây giờ hiển nhiên đã hết thuốc chữa. Để thu lại quyền lực từ tay thế gia, vị kia dùng đủ chiêu trò, từ âm thầm nâng đỡ thế lực nhà ngoại, đến dung túng cho thế lực hoạn quan, âm mưu quấy đục vũng nước, rồi thừa nước đục thả câu làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng kết quả thì sao?
Thế gia, hoạn quan cùng với thế lực nhà ngoại ngày càng phát triển, tranh giành ngày càng kịch liệt. Mà đương kim thiên tử vừa không có mưu lược chí lớn vừa không có thủ đoạn cai trị, vốn dĩ chỉ là quyền lực của thế gia quá lớn, bây giờ lại biến thành mối họa ngầm của cả triều đình, của cả Đông Khánh.
Phong thị truyền đời đã hơn ngàn năm, có phong ba bão táp nào mà chưa trải qua?
Đông Khánh giờ đã là một cái thuyền lớn bị rò rỉ, có thể chìm bất cứ lúc nào. Bây giờ cũng