Hàn Úc cũng thật là xui xẻo.
Hôm qua, khó khăn lắm cậu chàng mới kéo được Trình Tĩnh cùng đi tắm suối nước nóng ở Kê Sơn, nhưng hai người không biết đoàn Uyên Kính ghé tắm khu nào.
Bất đắc dĩ phải phái người hỏi thăm, vì vậy mà để lỡ không ít thời gian, vừa hay gặp đoàn của thế tử Trấn Bắc Hầu phủ.
Nếu chỉ nói về huyết thống, Hàn Úc chẳng có quan hệ gì với vị thế tử này, nhưng nếu bới móc kĩ thì hai người vẫn có chút dây mơ rễ má.
Thế tử Trấn Bắc Hầu phủ vốn là con thứ, để được lên làm thế tử tất nhiên thân phận phải cao lên một chút, thế là được vợ cả nuôi dưỡng. Trùng hợp là, vị vợ cả kia là chị gái ruột của cha Hàn Úc, cũng chính là bác ruột của cậu ta.
Hàn Úc biết bác mình không thích đứa con thứ này, nhưng vì dòng dõi của Trấn Bắc Hầu phủ nên mới không thể không đối tốt với vị thế tử này.
Hàn Úc nghĩ đến bác mình, lại nhạy bén nhận ra tình thế của Đông Khánh hiện nay, sợ vị thế tử này gây chuyện nên tới khuyên vài câu. Vị thế tử này tuy kiêu căng từ nhỏ, nhưng ngoài mặt vẫn biết giữ lễ nghĩa, nên rất cung kính với Hàn Úc.
Nhưng chỉ cung kính thì cũng vô dụng.
Miệng thì nói tuyệt đối không gây chuyện, nhưng chân lại rất thành thật chạy tới làng chơi.
Trình Tĩnh coi thường nơi đó nên không đi cùng.
Hàn Úc trong lòng bất an nhưng không ngăn được thế tử, chỉ đành đi theo xem sao.
Có cậu canh chừng, hi vọng sẽ không gây họa.
Bọn họ đi vừa lúc gặp buổi đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi, nhan sắc vị hoa khôi kia cũng quả thật là quốc sắc thiên hương, ngay tức khắc câu mất hồn của thế tử. Thế tử bất chấp, quăng một số tiền lớn mua bằng được đêm đầu của người ta, nhưng không may lại chạm trán quý tộc Bắc Cương cũng vô cùng kiêu căng trác táng. Hai bên lập tức tranh chấp nhau.
Thế tử ỷ người bên mình đông, trong lúc hỗn loạn đánh chết người, Hàn Úc vì cố gắng ngăn cản nên cũng bị ngộ thương.
Ngộ thương hay không trước để qua một bên, quan trọng chính là, thế tử đã chết dưới váy hoa khôi, nhưng Bắc Cương lại không muốn bỏ qua. Chúng luôn miệng nói chuyện này còn liên quan tới Hàn Úc, muốn lôi cậu ta chết theo, hi vọng Đông Khánh giao Hàn Úc ra, trả công bằng cho chúng.
Khương Bồng Cơ nghe Liễu Xa nói xong, chợt hỏi lại một câu.
“Phụ thân, tối hôm qua có ai nói ra thân phận của Hàn Úc không? Ví dụ như nói cậu ta là cao đồ của Uyên Kính tiên sinh chẳng hạn?”
Phong Cẩn trầm tư lắng nghe, đến khi Khương Bồng Cơ hỏi cậu mới hiểu ra.
“Ý của Lan Đình là... bọn Bắc Cương vu cho Hàn Úc, nhưng thật ra là muốn nhắm vào Uyên Kính tiên sinh?”
Khương Bồng Cơ gật đầu khẳng định: “Thế tử Trấn Bắc Hẩu chết nhục nhã kiểu đó, phía Bắc Cương nhất định rất hài lòng. Nhưng bọn chúng lại không ngừng tay, muốn lôi Hàn Úc ra chịu tội cùng, chắc chắn là có âm mưu gì đó.”
Hàn Úc cũng đâu có thân phận nhạy cảm như thế tử Trấn Bắc Hầu, Bắc Cương vô duyên vô cớ nhằm vào cậu ta làm gì?
Suy đoán của Khương Bồng Cơ cũng có cơ sở, Liễu Xa được cô nhắc nhở lại nghĩ tới cái gì đó.
“Năm đó Uyên Kính tiên sinh khẩu chiến với Bắc Cương, dùng lí lẽ cướp lại ba thành. Sứ thần hòa đàm phía Bắc Cương tên Ngột Liệt Sắt, là một trong những người thích đọc sách hiếm hoi bên đó. Chỉ là kẻ này cố chấp ương ngạnh, mắt cao hơn đầu, đọc được mấy quyển kinh sử mà đã tự cho là tinh thông văn hóa Trung Nguyên. Năm đó chính gã ta đề nghị triều đình Bắc Cương hòa đàm với Đông Khánh, đồng thời cắt ba thành, cúi đầu xưng thần, cống nạp hàng năm. Tài học không sâu lại tự cao tự đại, dám đánh cược với Uyên Kính tiên sinh, thua ba thành đã đành, còn vì vậy mà tức chết.”
Khương Bồng Cơ nghe thấy cái tên khó đọc Ngột Liệt Sắt, liền nghĩ tới tên tướng Ngột Lực Bạt từng đụng phải.
Liễu Xa tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong ánh mắt cô, liền cười nói.
“Ngột Liệt Sắt là chú của Ngột Lực Bạt, gia tộc của bọn chúng được xưng là “tầng lớp trí thức” ở Bắc Cương. Gia tộc này dốc sức cho triều đình, thường đảm nhiệm vị trí tham mưu hoặc tướng quân. Người Bắc Cương ăn lông ở lỗ, lạc hậu dã man, còn vô cùng tôn sùng tranh cướp, cơ bản rất ít người có đầu óc... Đông Khánh buổi đầu dựng nước cũng không coi chúng ra gì. Chỉ là hai đời vua gần đây của hoàng tộc