Khương Bồng Cơ vẫn đang nhắm mắt.
Cô đã khôi phục lại tri giác từ sớm nhưng vẫn không thể khống chế được tứ chi, điều này cũng đồng nghĩa với việc cô không thể dùng vũ lực để bảo vệ bản thân.
Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, cô liền quả quyết lựa chọn tiếp tục “bất tỉnh nhân sự”, âm thầm tích trữ thể lực.
Âm thanh của hệ thống là cái thứ giọng cấu thành bằng điện tử, vô cùng cứng ngắc và giật cục: “Tôi là nhân viên phục vụ 007 thuộc Hệ thống livestream cung đấu của ngài.”
Khương Bồng Cơ âm thầm nhướng mày, “Trong đầu tao có một đoạn ký ức không thuộc về tao... cũng là do mày giở trò quỷ hả?”
Vừa mới tỉnh lại liền phát hiện ra trong đầu mình có thêm một đoạn ký ức của một người xa lạ, cô vui được mới là lạ.
Ký ức là một thứ thuộc về phạm trù “riêng tư”, người ngoài mà xen vào thì có khác gì đùa giỡn chòng ghẹo con gái nhà lành đâu?
Hệ thống im lặng mất một lúc, sau đó rất tận chức tận trách mà giải đáp cho cô, “Ký chủ không cần phải hoang mang, đó là ký ức thuộc về chủ nhân cũ của thân thể này. Đối với cô mà nói, nó giống như phần mềm bổ trợ khi cài đặt game vậy. Cái này có thể giúp cô nhanh chóng thích ứng và hòa nhập vào thời đại này.”
Dù có không vui đi chăng nữa, Khương Bồng Cơ cũng biết là không thể trở mặt ngay với cái hệ thống không biết là địch hay ta này được.
“... Tao nhớ là tao đã đã chết rồi mà...” Cô chọn một đề tài khác để dẫn dắt, có một vài chuyện cô nhất thiết phải làm cho rõ ràng, rành mạch.
Từ một Tư lệnh kiêm Quân đoàn trưởng của Quân Đoàn 7 biến thành một thiếu nữ tay trói gà không chặt, lại còn rơi vào một cái thế giới dường như là thời đại viễn cổ... cho dù tim cô có tốt đến mấy thì lúc này não của cô cũng vẫn chưa theo kịp cái chuyển biến bất ngờ này đâu nhé.
Để cô chết quách luôn đi khó thế cơ à?
Ngay đến cả người chết cũng không buông tha, cái hệ thống này rốt cuộc bệnh hoạn đến mức nào cơ chứ?
Bất kính với người chết, câu hồn người chết để tiếp tục áp bức lợi dụng, cái hệ thống này thiếu người đến phát điên rồi à?
Ấn tượng của Khương Bồng Cơ đối với cái thời đại viễn cổ này chỉ có bốn chữ: Không Có Văn Hóa!
Hệ thống dường như nhìn ra được Khương Bồng Cơ đang nghĩ gì trong bụng liền vội vàng giải thích: “Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, chứ không giống như những gì mà ký chủ đang nghĩ trong đầu đâu.” Nó làm gì có bản lĩnh lớn lao đến như thế, muốn câu hồn ai thì câu. Nếu không phải linh hồn của Khương Bồng Cơ quá mạnh mẽ, mà vừa hay lại xuất hiện trong kẽ hở của không gian, hệ thống còn lâu mới chọn bà cô này. Chỉ có thể nói, tất cả đều chỉ là một sự trùng hợp “kỳ diệu” mà thôi.
Nghe hệ thống nói thế, hàng lông mày của Khương Bồng Cơ âm thầm nhướng lên, cái cảm giác khó chịu khi bị nhìn trộm bí mật trong đầu bỗng trào lên trong lòng cô.
“Mày bảo mày là hệ thống?”
“Đúng thế, tên đầy đủ là [Hệ thống livestream cung đấu trên các thế giới song song], cô là Streamer duy nhất mà tôi cần phục vụ.” Hệ thống trả lời bằng cái giọng đang giải quyết công việc, “Làm ký chủ, nhiệm vụ của cô là mở kênh livestream, trực tiếp phát sóng quá trình làm thế nào để cô - từ một vị quý nữ sĩ tộc trở thành Hoàng hậu!”
Livestream... trở thành Hoàng hậu?
Nếu như không phải là đang nhắm mắt, có khi Khương Bồng Cơ đã trợn lồi con mắt của mình ra, này là cái khỉ gió gì vậy? Cô chả có tí hứng thú nào với cái này cả, “Thế thôi à?”
Cung đấu? Lại còn làm Hoàng hậu? Cái Hệ thống rác rưởi này đúng là chả được cái tích sự gì!
Hệ thống vẫn nhìn thấu hết tất cả, thấy Khương Bồng Cơ coi thường nó như thế thì kiêu ngạo nói: “Đây không phải là thứ Hệ thống livestream tầm thường vớ vẩn lừa gạt người khác, mà là [Các thế giới song song]! Xin kí chủ chú trọng đến mấy chữ in đậm này! Cái này rất quan trọng!”
“Khán giả xem livestream không chỉ có một thế giới, theo cấp bậc tăng lên của Streamer, còn có thể mở khóa phát livestream ở các thế giới khác nhau nữa. Ví dụ, nếu như ký chủ có thể mở khóa được thế giới tu chân, khán giả bên thế giới đó mà hài lòng, thậm chí có thể thưởng cho cô linh đan diệu dược, công pháp tu chân, kỳ trân dị thảo, thậm chí còn cả tiên linh hay yêu sủng nữa...”
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ, sau khi cân nhắc thì quả quyết chọn từ chối, “Vẫn chả có hứng thú gì hết....”
Má nó chứ, nếu như không cẩn thận phát đúng vào cái “ổ chim” trước kia của cô, bị cái đám gia súc trong Quân Đoàn 7 kia nhìn thấy có khi chúng nó cười cô cả đời mất.
Hệ thống câm lặng, nó chưa bao giờ gặp phải một ký chủ khó chơi, cứng hay mềm cũng không chịu như thế này, hoặc có thể nói là... đầu óc bả có vấn đề.
Miếng mồi nó tung ra còn chưa đủ hấp dẫn sao?
Hay là nói, trí