Liễu Xa xua tay ngăn lại, không để cô giải thích thêm.
Ông khép hờ mắt, ánh nến hắt lên hàng mi phủ bóng mờ xuống gương mặt, che giấu quầng mắt xanh xao.
“Không cần giải thích nhiều, Phong phủ chưa chắc đã an toàn.” Liễu Xa không biết năng lực cảm giác của Khương Bồng Cơ, nên sợ tai vách mạch rừng. Vẻ mặt ông lại thêm mấy phần dịu dàng nói: “Nhưng phàm là những việc con muốn làm, cha chưa bao giờ không đồng ý. Thực ra Sùng Châu cũng không tồi.”
Khương Bồng Cơ mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Với kinh nghiệm lăn lộn trong chốn quan trường những năm này của Liễu Xa, làm sao ông lại không nhìn ra sự nguy hiểm của Sùng Châu?
Liễu Xa nhìn thấy vẻ mặt của cô liền bật cười, ông giơ tay xoa đầu cô, giọng nói ấm áp: “Không cần lo lắng cho cha, năm đó quận Hứa loạn như thế mà cha con vẫn còn sống đến bây giờ đấy thôi? Bắc Cương lòng lang dạ sói ngấp nghé Sùng Châu đã lâu, nhưng nếu bọn chúng đã liên hôn với hoàng thất thì ít nhiều cũng sẽ già vờ ngoan ngoãn. Trước khi cái vị công chúa Bắc Cương đó hành hạ hoàng thất đến mức trời đất đảo loạn thì Bắc Cương vẫn sẽ án binh bất động.”
Hay nói cách khác, trong vài năm sắp tới Sùng Châu vẫn trong trạng thái khá an toàn, có thể yên tâm cai trị phát triển.
Nhưng sau khi qua thời hạn đó, Sùng Châu sẽ phải đối mặt với Bắc Cương như hổ rình mồi, nghênh đón vó sắt của kỵ binh Bắc Cương.
Khương Bồng Cơ siết nắm đấm, môi mím chặt, trịnh trọng hứa: “Phụ thân tạm thời vất vả hai năm, con trai nhất định sẽ phụng dưỡng phụ thân sống lâu trăm tuổi, không phải ưu phiền.”
Liễu Xa bất giác bật cười, vẻ mặt ông cũng trở nên sống động hơn.
“Con vẫn chưa hiểu, tuy rằng Sùng Châu bị Bắc Cương uy hiếp, nhưng trong hai năm tới đây, đó quả thật là một nơi rất an toàn.” Ông lắc đầu, cẩn thận phân tích cho Khương Bồng Cơ nghe: “Cho dù Nam Thịnh có thể tránh khỏi mối họa diệt vong lần này, thì ít nhất cũng phải cắt đất bồi thường, cầu hòa cống nạp, phía Nam không thể ổn định được. So ra thì phía Bắc khá là an nhàn. Cho dù có Bắc Cương lòng lang dạ sói nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm sau.”
Liễu Xa chỉ đến đó làm Châu mục trấn giữ hai năm, đợi đến khi thiên hạ này thực sự loạn lạc, Khương Bồng Cơ sẽ đến tiếp quản.
Không nguy hiểm lắm, chỉ có vẻ hơi đáng sợ mà thôi.
Liễu Xa hiểu rõ điều này.
Một lúc lâu sau, ông rút ra một tờ giấy gấp chỉnh tề, trên giấy dính vài vết mực, có vài chỗ không còn nhìn được nét chữ.
“Đây là cái gì ạ?”
Khương Bồng Cơ đón lấy tờ giấy nhìn xem.
Liễu Xa nói: “Đây chính là bài thi do học trò Uyên Kính tiên sinh viết, chính là cái cậu bị người ta đùa giỡn tức giận rời khỏi trường thi hôm nay ấy.”
Khương Bồng Cơ đứng xem cuộc thi từ xa, đương nhiên là biết Liễu Xa đang nói đến ai.
“Tại sao phụ thân lại mang bài thi của anh ta về?”
Nói rồi, cô cẩn thận trải tờ giấy đó ra. Nhìn nét chữ còn tưởng người viết là một vị tiểu thư dịu dàng tinh tế của nhà quý tộc nào đó, nét chữ thật quá thanh tú.
“Nếu bài thi này mà bị người khác nhìn thấy, e rằng sẽ có phiền phức. Uyên Kính tiên sinh thật sự là một diệu nhân, quả nhiên là nhận học trò bằng duyên phận.” Liễu Xa lắc đầu nói.
Bây giờ có không ít người oán hận học hành khó khăn, cũng có không ít các nhà đại nho đề xướng, hô hào mong tất cả bách tính trong thiên hạ đều được học hành, biết chữ. Nhưng đó cũng chỉ là nói suông mà thôi, nếu như chuyện đó xảy ra thật thì những kẻ đứng lên phản đối kịch liệt nhất lại chính là bọn họ. Cho dù đây là một bài văn hay, nhưng chỉ dựa vào ý tứ trong bài văn này đã đủ để Vệ Từ bị gán cho cái danh “không thể trọng dụng”.
Khương Bồng Cơ nghe vậy liền cảm thấy hứng thú, bèn cẩn thận đọc kỹ bài thi này một lượt. Dù bài thi có những chữ mực bị loang ra không đọc được, nhưng cô cũng đoán được ý tổng thể của cả bài.
“Thật không ngờ, người này ngoài gương mặt ra thì đầu óc vẫn dùng tốt.”
Khương Bồng Cơ cười, cô gấp tờ giấy lại rồi nhét vào trong tay áo của mình.
Liễu Xa bị câu nói của cô làm cho nghẹn họng.
Cái cậu Vệ Từ đó đã làm gì mà sao con gái mình có vẻ dị ứng với cậu ta vậy?
“Chỉ có đầu óc không thôi thì cũng vô dụng, lý luận suông ai mà chẳng biết?” Khương Bồng Cơ hơi nhếch miệng: “Thế cho nên vẫn phải quan sát thêm.”
Bị cô chú ý, chỉ e Vệ Từ tránh còn không kịp.
Chậc, thật muốn xem xem cái vẻ kinh hoảng của anh ta khi biết được chân tướng.
“Cậu Vệ Từ đó xuất thân từ Vệ thị Lang Nha, tuy bây giờ đã trở nên sa sút, nhưng bọn họ