Trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi đúng nửa tháng. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, không ít nhà bị tuyết tích tụ đè sập, dân chúng thương vong nhiều không đếm hết. Đã có vài nhà thế gia trong Thượng Kinh mở kho lương, dựng lều phát cháo nhưng đại đa số những nhà giàu có lại vẫn tiếp tục cuộc sống xa hoa phung phí.
Hiện giờ Khương Bồng Cơ đang ở nhờ tại Phong phủ, nghe nói có dựng lều cháo, liền đi theo Phong Cẩn đến phát cháo cho dân chúng.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, trước lều phát cháo đã có dân chúng xếp thành mấy hàng dài đứng đợi.
Gương mặt ai nấy đều tiều tụy, quần áo ít ỏi, có một vài người cũng coi như là mặc đầy đủ, nhưng quần áo toàn những miếng vá to to nhỏ nhỏ.
“Trận tuyết này không biết đã làm chết bao nhiêu người…”
Một gã sai vặt đứng trước lều cháo nhìn những hàng người nối dài không thấy đuôi đâu, bèn nhỏ giọng than thở với gã khác bên cạnh, trong giọng nói chứa đầy sự thương hại và đồng cảm.
Cho dù đã chuẩn bị sẵn hai nồi cháo lớn, nhưng có lẽ số cháo này vẫn không đủ cho dân chúng ăn.
Gã sai vặt nọ bận đến nỗi chân không chạm đất: “… Nói ít thôi, mau làm đi… tính mạng của tiện dân sao có thể so được với tính mạng của quý nhân?”
Dân chúng đờ đẫn xếp hàng xin cháo, Khương Bồng Cơ giúp bọn họ múc cháo hoặc chạy chân chuyển củi nhóm lửa, thư sinh yếu đuối như Phong Cẩn cũng mệt đến mức trán toát mồ hôi.
Xung quanh không có dân chúng ồn ào hoặc chen ngang, khán giả xem livestream cũng im lặng một lúc lâu, bầu không khí trở nên nặng nề vô cùng, thậm chí có khán giả không kìm được xúc động mà khóc, không dám xem tiếp nữa, cũng không có ai bình luận cười đùa như thường lệ.
[Thỏ Tuzki Nhảy Múa]: … Tuy tôi thường xuyên phàn nàn mùa đông rất lạnh, lạnh run người, phàn nàn rằng phía Nam không có lò sưởi tự nhiên, mùa đông đến quá lạnh… Nhưng thật sự là cuộc sống của chúng ta bây giờ rất hạnh phúc…
[Thỏ Tuzki Nhảy Múa]: Ở đây không có lò sưởi tự nhiên nhưng chúng ta có thể lên mạng mua máy sưởi, có thể bật điều hòa, nếu không sợ lãng phí điện còn có thể ở trong nhà mặc quần áo mùa hè giữa mùa đông… Nhưng điều này ở viễn cổ gần như là bất khả thi, nhà giàu thì có thể mặc nhiều quần áo, đốt than tốt để sưởi, còn dân chúng thì sao?
Đúng vậy, còn dân chúng thì sao?
Rất nhiều người dân không đủ tiền mua quần áo chống lạnh, không được ở trong những căn nhà kín gió, không có tiền mua than sưởi ấm. Đây còn là Thượng Kinh dưới chân thiên tử đấy! Ở đây đã như thế, thì những vùng khác sẽ đến mức nào?
Sau một trận tuyết lớn rốt cuộc có bao nhiêu căn nhà bị tuyết đè sập, bao nhiêu sinh linh vô tội bị chết rét?
Không có những điều kiện bên ngoài hỗ trợ thì chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng của bản thân, không chịu được thì chết rét… Chết rét đấy!
“Hệ thống, có thể dùng điểm tích lũy để đổi lương thực không? Quần áo chống lạnh cũng được…”
Khương Bồng Cơ âm thầm hỏi hệ thống.
“Không được, cấp bậc của Streamer quá thấp, trừ phi cô lựa chọn thăng cấp.”
Giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống vang lên, khơi dậy sát ý mạnh mẽ chưa bao giờ có trong lòng Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ âm thâm tính toán số điểm tích lũy trong tài khoản của mình rồi hỏi nó: “Thăng cấp là có thể đổi lương thực? Tỉ giá là bao nhiêu?”
Hệ thống trả lời: “Mười nghìn điểm đổi được năm mươi cân lương thực.”
Mười nghìn điểm có thể đổi được năm mươi cân?
Hiện nay Khương Bồng Cơ có hơn một triệu ba trăm nghìn điểm, nếu tính ra thì có thể đổi được rất nhiều lương thực.
Chẳng qua Khương Bồng Cơ không phải là kẻ dễ bị lừa như thế.
Hệ thống trốn tránh không trả lời vấn đề đầu tiên, có lẽ dù có thăng lên cấp ba cũng vẫn không có quyền đổi điểm lấy lương thực.
Không nói đến cái này, từ cấp hai thăng lên cấp ba cần dùng một triệu điểm tích lũy. Nếu toàn bộ để thẳng cấp thì với số điểm tích lũy còn lại cũng chẳng đổi được bao nhiêu lương thực.
Đây rõ ràng là một cái bẫy.
“Thôi, căn bản là mày không đáng tin.” Khương Bồng Cơ lạnh lùng đáp lại, quay đi nghĩ cách khác.
Hệ thống im bặt, không dám lên tiếng cự cãi với Khương Bồng Cơ.
Trừ phi Khương Bồng Cơ chọn dùng điểm tích lũy để thăng cấp còn không thì bây giờ nó chẳng thể làm gì được vị ký chủ này cả.
Phong phủ là một trong mấy thế gia chọn mở kho lương, dựng lều nấu cháo cứu tế, từ sáng đến tối bắc nồi nấu cháo nhưng cung vẫn không đủ cầu.
Cháo không hề đặc, thậm chí còn rất loãng, nhưng ít nhất cũng có thể no bụng, làm ấm cơ thể lạnh cóng.
Khương Bồng Cơ bận rộn giúp việc ở lều cháo đã mấy ngày nhưng vẫn không nghe được bất kỳ chỉ